Duệ vương…- Sao?
- Cứu…cứu thần…
- Cứu? Này thì cứu…cứu này…
Cố Mạn nghe cái giọng nói đầy nịnh nọt của y lại nổi cơn thịnh nộ.
Cậu cứ ấn đầu y xuống đất đập đầu y cho đến chảy máu.
Hạ tướng quân nhìn thấy cậu cứ hành động như vậy thì không hay định đi đến đưa tay cản cậu lại.
- Cố…
- Tránh ra.
- …
Hạ tướng quân chưa kịp chạm vào miếng vải nào của cậu thì đã cậu phất tay bay ra ngoài.
Cố Mạn vẫn đang hăng say múa tay múa chân với Lạc Phạ mà không hề hay biết vẫn còn một ánh mắt đắc ý đang nhìn cậu khẽ nhếch miệng.
Duệ vương nhìn Lạc Phạ đang sợ hãi luôn miệng gọi, ra sức cầu cứu hắn thì trong lòng cũng có chút mủi lòng.
Hắn đi đến nắm cổ áo của cậu xách lên lôi ra ngoài.
Cố Mạn vì bị lôi đi bất ngờ, cậu liên tục đá tay đá chân, miệng không ngừng chửi rủa.
- Chết tiêt…Duệ vương…mau thả ông đây ra, ông muốn một tay gϊếŧ chết tên đó.
- Ngươi ồn quá đấy.
- Ngươi…Vương Phiến Bá Duệ…ngươi nói lại một lần nữa xem.
- Cho dù ta có nói chục lần nữa cũng được, ngươi phiền phức quá rồi đấy.
Duệ vương không ngần ngại mà nói lại cho cậu nghe, Cố Mạn gương mặt đã tối lại còn tối hơn khi nghe câu nói đó.
Cậu khẽ nhếch miệng, búng tay một cái ngay lập tức phù chú mà tên Lạc Phạ dùng trên người Nhã Bát Giang nhanh chóng vị phá hủy.
Nhã Bát Giang ngay sau khi được cậu giải bùa chú y lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Lạc Phạ giáng xuống cho người một cái tát mạnh nhất, tức giận gằng từng chữ.
- Tên khốn…uổng công ta tin tưởng ngươi nên mới một hai xin cha cho vào đây.
- Tiểu Giang…ngươi hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm? Hừ, là do ta ngu nên mới tin tên khốn nhà ngươi.
Duệ vương và mọi người xem màn đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người này rốt cuộc là có chuyện gì.
Hắn đang định lên tiếng nhưng nhìn sang đã không thấy cậu đâu nữa.
Cậu dường như chưa từng xuất hiện tại nơi này vậy.
Duệ vương đưa mắt tìm kiếm xung quanh rồi vội giao mọi chuyện nơi này cho Hạ tướng quân xử lý còn mình thì vội chạy đi tìm cậu dù không rõ vì sao hắn lại làm vậy.
Hắn đi hết nơi này đến nơi khác lại không nhìn thấy cậu đâu tâm tình có chút khó chịu, nhưng chợt trong đầu hắn lại hiện lên chỗ tâm cung mà đám người Hạ Hạ đang ở, hắn mỉm cười rồi vội chạy đến đó.
- Hạ Hạ…
- Duệ vương? Sao huynh lại đến đây?
- Cố Mạn có ở đây không ta có chuyện muốn tìm y.
Hạ Hạ đang chuẩn bị đóng cửa phòng đi nghỉ thì thấy hắn đang vội chạy đến.
Nghe hắn hỏi như vậy thì nàng có chút ngạc nhiên, vì từ lúc chiều đám người họ sau khi thấy cậu ngủ đã lặng lẽ rời đi đến giờ vẫn chưa hề gặp cậu.
- Cố Mạn? Tụi muội chưa gặp huynh ấy từ tối đến giờ, huynh…có việc gì quan trọng lắm sau, hay để muội đi tìm giúp huynh.
- À…không sao đâu, không còn việc gì, muội mau đi nghỉ đi cũng muộn rồi.
- ???
Duệ vương nói xong vội xoay người rời đi, Hạ Hạ vẫn không hiểu rốt cuộc hắn tìm cậu khuya như vậy là có chuyện gì, nhưng cũng chẳng nghỉ thêm được gì nữa vì nàng đã buồn ngủ lắm rồi liền đóng cửa đi nghỉ.
Hạ Hạ vừa bước được hai bước liền khựng người mở to mắt nhìn thứ nửa người nửa thú đang ngồi trong góc phòng.
Nàng chuẩn bị la lên liền bị người không ra người, thú không ra thú lao đến với tốc độ ánh sáng bịt miệng nàng lại.
Hơi thở hổn hểnh người này cố gắng nói rõ từng chữ cho nàng nghe rõ.
- Đừng…sợ…là ta Cố Mạn…
- Cố Mạn? Là huynh thật sao? Sao huynh lại trong cái bộ dạng này…
Hạ Hạ gỡ tay cậu ra đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, nàng có chút kinh ngạc nhìn kỹ thì người này cũng có phần khá giống cậu.
Ngoại trừ mái tóc trắng, đôi mắt màu đỏ và có hai răng nanh, đặt biết cậu có đuôi rất lớn, đầu móng tay cũng đã chuyển đen nhìn cậu rất giống cửu vĩ hồ trong truyền thuyết mà nàng đã nghe kể.
Đang mãi ngắm nhìn dung mạo của cậu thì bỗng bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, kéo nàng trở về thực tại, tay chân luống cuống hết nhìn ra cửa rồi nhìn lại cậu, nàng có chút lo lắng vội lên tiếng.
- Ai đấy?
- Là ta, Châu Vĩnh, muội ngủ chưa.
- Muội…muội…chưa ngủ…
Châu Vĩnh nghe giọng của nàng có phần lo lắng, tiếng gõ cửa của y lại dồn dập hơn.
Hạ Hạ không còn cách nào khác, vội dấu cậu vào một góc rồi nhnah chân ra mở của cho y.
- Muội làm gì bên trong vậy, ta cứ tưởng muội xảy ra chuyện gì rồi.
- Muội thì xảy ra chuyện gì cơ chứ, huynh…mau vào đây.
Hạ Hạ đưa mắt nhìn xung quang rồi lôi Châu Vĩnh vào bên trong, chưa đợi y biết chuyện gì thì bên trong đã có tiếng động.
Y đưa mắt cảnh giác nhìn vào góc phòng rồi lại nhìn sang nàng ý bảo phòng nàng có kẻ đột nhập.
Hạ Hạ chỉ biết cười trừ rồi đi đến lôi cậu bên trong một cái rương lớn đi ra.
Nhìn dung mạo cũng như hình dạng bên ngoài của cậu, Châu Vĩnh sốc đến không thể cất lên lời.
- Ngươi…khép cái miệng đó lại được không, nước nhãi chảy ra ngoài luôn rồi kìa.
- Cố Mạn? Thật sự là ngươi?
- Không.
Là ông nội của ngươi.
- …
Châu Vĩnh mỉm cười khi nghe cậu chửi y như vậy, y biết người không sợ trời không sợ đất chỉ có mình cậu.
Đi đến cầm lấy chiếc đuôi của cậu, y đưa tay bức ra một nhúm lông.
Cố Mạn vì không ngờ hành động này cửa y mà đã vô tình phản ứng lại dùng lực đuối đánh y một cái.
- Cái tên chết tiệt, ngươi có biết đau hay không hả?
- Nhổ lông ngươi thì sao ta đau được, ngươi bị ngu à.
- Ngươi…Châu Vĩnh ngươi học ai mà ăn nói hàm hồ vậy hả.
- Không phải là nhờ phước của ngươi sao.
- …
Hạ Hạ nhìn hai người cãi nhau vì chuyện không đau nàng đang mặt, nắm lấy tai hai người mà lôi đi đến bàn ngồi xuống, đưa mắt lườm Châu Vĩnh một cái rồi nàng lại đưa ánh mắt tò mò nhìn sang bên cậu.
- Huynh nói xem vì sao huynh lại ra nông nổi này?
- Chuyện kể ra khá dài, đại khái là tên đần Duệ vương kia vì nam nhân khác lại lớn tiếng chê ta phiền phức nên trong lúc tức giận ta đã bỏ đi.
- Vì nam nhân khác? Chuyện này là thật?
- Đúng.
Là tên khốn đó đã vì nam nhân khác lớn tiếng với ta trước nơi đông người.
Ta vì lúc bực tức nên đã bỏ đi nhưng lúc đi ngang qua một nơi…không hiểu vì sao nơi ấy lại xuất hiện rất nhiều chuột.
Ta vô tình không chú ý mà đã bị chuột cắn rồi lại biến thành bộ dạng hai người đã thấy.
- …
Châu Vĩnh kinh ngạc mắt mở to xoay sang nhìn Hạ Hạ rồi lại bốn con mất nhìn về phía cậu như nghi ngờ.
Châu Vĩnh ngã người ra phía sau một chút nhìn chiếc đuôi đang không ngừng vẩy vẩy của cậu mà khẽ nuốt nước bọt vì chúng rất đẹp.
- Ngươi thật sự là hồ ly?
- Là cửu vỹ hồ, ngươi đọc cho rõ giúp ông đi.
- Àyyyy…hai người đừng gây nhau nữa, nói xem vì sao sau khi bị chuột cắn huynh lại biến thành bộ dạng nửa người nửa yêu này?
- Chuyện này…kể ra rất là dài…
- Huynh mau kể đi đừng vòng vo nữa.
Hạ Hạ nắm lấy tay cậu lắc mạnh, Cố Mạn thở hắc ra một hơi, khi nhớ lại khoảng thời gian huy hoàng trước đây của mình.
Nếu như lúc đó cậu không nghịch ngợm, nếu như lúc đó cậu không ‘‘vô tình’’ khiến ông cậu mất đi chòm râu dài kia và nếu như lúc đó cậu không nhìn thấy quyển cấm thuật thì có lẽ đã không có ngày hôm nay.
Nhưng suy cho cùng, nếu cậu không nhìn thấy cấm thuật thì làm sao có thể trở thành phù thủy.
Làm sao mà có thể đến được thế giới này gặp được đám người bọn họ.
Cố Mạn mới chỉ nghĩ đến đây lại lắc lắc đầu để khỏi phải suy nghĩ nhiều rồi mới mở lời với hai người kia.
- Chuyện là…n…à…y…ngủ hết rồi sao?..không nghe ta kể chuyện à?
Cố Mạn gương mặt ngơ ngác khi nhìn thấy hai người Châu Vĩnh và Hạ Hạ đã gục lên bàn ngủ lúc nào mà không hay..