Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phượng Tê Cung - Tẩm cung của hoàng hậu
Hai cha con Bạch Nguyệt Ngưng vừa bước vào đã thấy một toán người vây quanh giường hoàng hậu.
"Các người định khiến hoàng hậu chết ngợp trước khi độc phát sao"
Bạch Nguyệt Ngưng lạnh lùng quát Thanh âm cất lên làm toàn thể mọi người trong phòng lạnh cả sống lưng. Như có một cỗ ma lực vô hình khiến đám người tránh xa giường hoàng hậu. Thấy vậy sắc mặt Bạch Nguyệt Ngưng mới dịu lại đôi chút, nàng cùng phụ thân quỳ xuống bái kiến một bóng người màu vàng trước mắt.
"Thần/Thần nữ tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế."
Nghe vậy người thanh niên trẻ tuổi quay người lại, đỡ hai cha con Bạch Nguyệt Ngưng
"Không cần đa lễ, Nguyệt Ngưng, muội mau cứu Anh nhi, nàng ấy chắc chắn đau lắm rồi, ta không thể nhìn nàng ấy như vậy nữa, muội hãy cứu Anh nhi đi Nguyệt Ngưng"
Vị hoàng đế trẻ tuổi vẻ mặt đau khổ cầu xin Bạch Nguyệt Ngưng
"Hoàng thượng, người yên tâm, ta sẽ không trơ mắt nhìn biểu tỷ đau đớn như vậy đâu."
Bạch Nguyệt Ngưng ngồi xuống bên cạnh giường hoàng hậu, nhẹ nhàng bắt mạch cho vị mỹ nhân trẻ tuổi đôi mắt nhắm chặt trên giường cẩm thạch sang trọng. Một khắc sau( phút) Bạch Nguyệt Ngưng lạnh lùng nói:
"Hoàng hậu trúng Hạc Đỉnh Hồng, vậy mà thái y trong cung không ai phát hiện sao, may mà hoàng thượng đã cho tỷ ấy ăn thần dược mới có thể giữ được mạng sống đến bây giờ"
Mọi người nghe Bạch Nguyệt Ngưng nói đều sửng sốt, Hạc Đỉnh Hồng là một loại độc dược nguy hiểm nên bị cấm lưu hành, nhưng người hoàng cung làm sao có thể ngăn cản được hết, một số ít lượng dược này vẫn xuất hiện, chẳng qua không thể tra ra nguồn gốc. Người hạ độc này cũng dụng tâm không ít tìm ra được Hạc Đỉnh Hồng xem ra không phải là kẻ tầm thường.
“ Nguyệt Ngưng muội biết cách giải độc này phải không....Vậy muội mau cứu nàng đi. ” - Hoàng Thượng mặt mày xanh mét nhìn Bạch Nguyệt Ngưng.
“ Người đừng kích động có được không? Người cứ như vậy làm sao ta cứu tỷ ấy được. ” - Bạch Nguyệt Ngưng vừa nói vừa thở dài trong lòng. Nhưng nàng cũng rất vui cho biểu tỷ của mình đã có được một người phu quân yêu thương tỷ ấy.
Nghe nàng nói Hoàng Đế xấu hổ đứng sang một bênh không dám nói tiếng nào nữa. (Càng viết càng thấy mình theo chủ nghĩa nữ tôn nam ti thì phải
) Thấy vị Hoàng Đế nào đó đã im lặng Bạch Nguyệt Ngưng liền móc từ ngực ra một lọ thuốc đổ ra một viên dược rồi đút cho Hoàng Hậu ăn. Tiếp đến nàng bước đến cái bàn gần đó viết hai phương thuốc rồi nói:
“ Hoàng Thượng người cho người sắc thuốc theo phương thuốc ta đã viết. Cứ giao cho Thái y họ biết phải làm gì với nó. ”
“ Người đâu không nghe Bạch tiểu thư nói gì hay sau mau đưa phương thuốc đến Thái y viện cho trẫm. ”
“ Nô tài tuân mệnh. ” - Một thái giám nhận lấy phương thuốc từ tay Bạch Nguyệt Ngưng rồi chạy đi.
“ Nguyệt Ngưng cảm ơn muội, nếu không có muội thì Anh nhi nàng ấy...”
“ Hoàng Thượng người cũng đừng nói như người đã làm cho tỷ ấy bị trúng độc vậy. ”
“ Không là trẫm nếu không phải trẫm không bảo vệ tốt cho nàng ấy thì nàng ấy đâu phải...”
“ Hoàng Thượng người không cần tự trách nếu như người không cho biểu tỷ ăn thần dược thì hiện giờ cho dù có một trăm người như ta cũng không thể cứu được tỷ ấy đâu. ” - Hoàng Thượng chưa kịp nói hết thì đã bị Bạch Nguyệt Ngưng cắt ngang.
“ Nhưng...”
“ Không nhưng nhị gì cả. Nhiệm vụ bây giờ của người là tìm ra được hung thủ đã hạ độc tỷ ấy và trừng trị kẻ đó chứ không phải là đứng ở đây tự trách bản thân mình. ”
“ Muội nói đúng ta không nên như vậy, ta sẽ cử người điều tra việc này. À mà trong thời gian Anh nhi tịnh dưỡng có cần chú ý gì không? ” - Cuối cùng vị Hoàng Đế nào đó cũng lấy lại được phong thái đế vương của mình.
“ Điều chú ý sao. Có chứ trong thời gian tịnh dưỡng cần chú ý về đồ ăn thức uống một chút và đặc biệt là trong vòng tháng tới không được phép vận động kịch liệt. ”
“ Nguyệt Ngưng ta đã nhớ rồi....CÁI GÌ? Một tháng không được vận động kịch liệt sao? Tức là muội bắt ta cấm dục một tháng. ”
“ Đúng vậy a! Hoàng Thượng à chẳng lẽ người không nhịn nỗi hay sao? Vậy thì người có thể tìm người khác a không ai cấm người cả. Chỉ là ta nghĩ đó là lần hưởng lạc cuối cùng của người đi. ” (Nếu ai có tâm hồn ‘trong sáng’ thì có thể hiểu tại sao nhé mn)
“ Ai...ai nói trẫm không chịu được chứ. Trẫm chịu được, trẫm sẽ nhịn vì Anh nhi. ”
Nghe vậy tất cả mọi người trong phòng đều cười cười nhìn Hoàng Đế.
“ Thần đệ tham kiến Hoàng Thượng. ”
Giọng nói bất chợt làm bầu không khí trong phòng cứng lại. Tất cả mọi người không cần suy nghĩ cũng biết được sắc mặt của Bạch Nguyệt Ngưng lúc này xấu đến mức nào. Bởi vì giọng nói này không ai khác là giọng của Phong Vương gia - Nam Cung Phong.
“ Phong là đệ sao, mau bình thân. ”
“ Tạ ơn Hoàng huynh. ”
“ Hoàng Thượng nếu như đã xong thì thần nữ xin phép cáo lui trước. ” - Bạch Nguyệt Ngưng lạnh nhạt nói. Tựa hồ như việc Nam Cung Phong xuất hiện không đả động gì tới nàng.
“ Ơ..ừm thôi được muội đi đi. ” - Thấy mình không có lý do để giữ Bạch Nguyệt Ngưng lại Hoàng Thượng đành cho phép nàng về nhà.
“ Tạ ơn Hoàng Thượng. ”
“ Ngưng...à không Bạch tiểu thư không biết ta có thể tiễn tiểu thư ra cung hay không? ” - Nam Cung Phong cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn định gọi nàng là Ngưng nhi nhưng khi nhìn đến sắc mặt lạnh nhạt mà nàng nhìn hắn thì lại nuốt lời nói vào bụng. Ngưng nhi của hắn, người hắn nhớ thương suốt năm qua. Liệu nàng còn có thể tha thứ và trở về bên hắn sau tất cả những gì hắn gây ra cho nàng hay không?
“ Vậy thì phải cảm ơn Vương gia rồi. ” - Định từ chối nhưng nghĩ lại dù gì Nam Cung Phong cũng là Vương gia nên Bạch Nguyệt Ngưng quyết định cho hắn chút mặt mũi.
“ Vậy thì chúng ta đi thôi. ” - Nam Cung Phong cười nhẹ, mặc dù biết nàng vì thân phận của hắn nên mới nhận lời nhưng dù sao đi ở cùng một chỗ với nàng thì hắn cũng mãn nguyện rồi.
Hai người cùng Bạch lão gia đi khỏi cung. Trong khi đó tên Hoàng đế nào đó cảm thấy bất bình vì nương tử của mình và nghĩ thầm: “ Đệ đệ thúi vừa thấy nữ nhân mình yêu liền không hỏi thăm sức khỏe của Hoàng tẩu mình. Uổng công ta còn nghĩ cách giữ Nguyệt Ngưng ỡ lại giúp đệ thật là tức chết ta mà. ”
Trên đường đi vị Vương gia nào đó liên tục hắt hơi mà không biết nguyên nhân do đâu.