Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

chương 273: tỏ tình rất dễ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

Lãnh Thành Nhiên cũng không cần phải điểm huyệt luôn…

Thuộc hạ của Sính Nhiên công chúa cũng tự cao tự đại y như chủ tử, hoàn toàn không để hai đứa bé vào mắt, đến lúc xe ngựa chạy đến chỗ đặt chân là một trạch viện yên tĩnh, đã đốt ít mê hương, quăng vào xe ngựa.

Chờ vài phút, mở cửa xe xem xét, thấy hai đứa bé đều “ngủ” rồi, chúng bèn an tâm thoải mái vứt họ lại, đi ăn cơm.

Chờ chúng rời đi, Lãnh Thành Nhiên ra ngoài mua bữa sáng, Hách Liên Nhị cũng nhảy từ trên xe xuống, đi tìm nước sạch rửa mặt, sau đó tò mò dạo một vòng quanh trạch viện không người này.

“Trư Trư, đây là chỗ đặt chân chúng mua riêng đấy, chắc dọc đường đều có chỗ như thế này.” Tiểu nha đầu chia sẻ kết quả quan sát của mình với heo nhỏ.

Tiểu Trư gật đầu nhỏ, tỏ vẻ đồng ý.

“Xem ra Sính Nhiên công chúa thật sự đang lên kế hoạch cho một âm mưu nào đó, may mà phát hiện sớm, tỷ ta vẫn chưa hại được ai.”

Nhưng tiểu nha đầu phồng mặt nhỏ lên, vẫn rất không vui, “Nhưng giải quyết âm mưu lớn rất tốn thời gian, ta không thể quấy rầy sư phụ, bây giờ không thể theo đuổi người, để người làm tướng công của ta được!”

Heo nhỏ lập tức giẫm mạnh móng heo nhỏ, nghiêm khắc phê bình thái độ không tích cực này của tiểu chủ nhân…

Nếu tiểu chủ nhân không theo đuổi người ta, sao nó có thể trả thù chủ nhân trước bại hoại của mình được?

Mặc dù thể tích của heo nhỏ rất nhỏ, nhưng là một con vật nhỏ vô cùng thần kỳ, khí thể của người ta tuyệt đối không kém…

Tiểu nha đầu bị heo nhỏ “phê bình” đến mức hất mặt nhỏ lên, cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.

“Trư Trư, mày béo ra rồi, giẫm chân một cái mà nhìn thấy thịt lắc kìa…”

“…” Khốn kiếp!

Không được nói nó béo! Dáng nó đây là dáng mượt mà săn chắc! … Trong giới heo chúng nó!

Trong các giới xã hội khác cũng thế!

Về hiện đại mấy lần với Ngư Ngư, heo nhỏ cũng rất theo kịp trào lưu, dùng từ hiện đại.

Mặc dù cách dùng hơi có vấn đề…

Nhưng heo nhỏ không nghĩ thế, nó kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ lên, không chỉ heo, ngươi đã thấy bánh bao xẹp lép được khen bao giờ chưa? Đương nhiên là bánh nhân nhiều vỏ mỏng mà tròn căng mới được hoan nghênh!

Hừ, không biết thưởng thức gì cả!

Heo nhỏ cảm thấy, so mình với bánh bao, hoàn toàn không có vấn đề…

Lúc Lãnh Thành Nhiên về, đã thấy heo nhỏ rắm thúi giơ áo choàng nhỏ lên, thể hiện dáng người như cục thịt lăn vô cùng “tốt” của nó.

Bày từng món ăn sáng ra, hắn hỏi tiểu đồ đệ của mình, “Nó đang làm gì thế?”

“Đang khuyên con bây giờ phải theo đuổi sư phụ, để sư phụ làm tướng công ạ!”

“…” Lãnh Thành Nhiên bình tĩnh múc một muôi cháo trứng hoa thịt bò cho tiểu đồ đệ, sau đó nhấc heo nhỏ lên nhìn, “Nhắc mới nhớ, nó cũng đang độc thân, ta nên tìm bạn cho nó.”

… Đồ siêu khốn kiếp!

Câu này quả thật đánh trúng nhược điểm của heo nhỏ, móng heo nhỏ ra sức giãy dụa, thoát khỏi tay hắn, lập tức đàng hoàng trốn sau hắn không chịu đi ra, cũng không dám khuyến khích tiểu chủ nhân nhà mình nữa…

Lãnh Thành Nhiên hết sức vừa lòng với kết quả này, quay đầu lại tiếp tục cho tiểu đồ đệ nhà mình ăn cơm.

Tiểu nha đầu ăn cơm luôn rất ngoan, ngậm miệng nhỏ, hai má phình lên, nghiêm túc nhai cơm.

Nhưng hôm nay bé lại có thêm một thói quen mới, là nhìn sư phụ.

Hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.

Lãnh Thành Nhiên bị tiểu đồ đệ của mình nhìn, cũng hơi ngượng ngùng…

Ho nhẹ, “Đông Qua ngoan, lúc ăn cơm đừng nhìn lung tung, không là biến thành bí ngô nhỏ đó.”

“Bí ngô không tốt ạ?” Nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi, tiểu nha đầu mới hiếu học hỏi.

“Đương nhiên là không tốt.” Lãnh Thành Nhiên nghiêm trang nói cho bé, “Bí ngô thấp hơn bí đao.”

Tiểu nha đầu lại theo đuổi một điều khác, “Nhưng thấp có thể được sư phụ ôm mà!”

“…” Lãnh Thành Nhiên hắng giọng, đổi hướng lừa tiểu đồ đệ nhà mình, “Bí ngô còn béo hơn bí đao nữa.”

“Nhưng béo sư phụ cũng ôm được mà.” Tiểu nha đầu rất kiêu ngạo nói, “Sư phụ lợi hại lắm!”

Gen của Hách Liên Dạ, tuyệt đối không phải chuyện đùa…

Bản lĩnh lái chủ đề trở về lúc đầu của tiểu nha đầu khá mạnh, luôn luôn có thể tìm được cơ hội đùa giỡn sư phụ.

… Dù sao Lãnh Thành Nhiên cũng cảm thấy mình bị đùa giỡn…

Nhìn khuôn mặt nhỏ gạt người vô cùng đáng yêu, vô cùng thành thật, trông còn hơi sợ hãi, viết đầy “Con rất ngoan, người đừng bắt nạt con” kia của tiểu nha đầu…

Lãnh Thành Nhiên cố gắng nghiêm mặt, cứng rắn lên, nhưng vẫn không nhịn được mà cười, xoa mũi nhỏ của bé, “Làm sao lại có một tiểu nha đầu như con đây.”

Hoàn toàn là giọng bó tay với bé, cũng không thật sự muốn hỏi bé điều gì.

Nhưng tiểu nha đầu đã có đáp án…

Bé nghiêng đầu nhỏ, hỏi rất chân thành, “Vì sư phụ vẫn luôn một mình, nên cần có người ở cùng sư phụ ạ?”

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Là do tiểu đồ đệ của hắn quá lợi hại, hay là các bạn nhỏ bây giờ đều mạnh mẽ như thế…

Lãnh Thành Nhiên thật sự có xúc động muốn đi dạo học đường một vòng, tìm hiểu xem các đứa bé thời nay đang suy nghĩ gì…

Cũng may, không ăn nhanh thì bữa sáng sẽ nguội, thời gian kế tiếp, tiểu nha đầu vẫn luôn thành thật ăn cơm.

Dọc đường cứ thế vừa đi vừa nghỉ, dù có thuộc hạ của Sính Nhiên công chúa, họ không thể tùy ý xuống xe, nhưng hai thầy trò cũng không thấy tẻ nhạt, nói chuyện phiếm rất vui sướng.

… Ừm, quả thật rất vui sướng.

Mặc dù lần nào Lãnh Thành Nhiên cũng bị tiểu đồ đệ của mình chọc cho dở khóc dở cười, nhưng vẫn rất thích nghe tiểu nha đầu này nói chuyện.

Ba ngày sau, rốt cuộc họ cũng đến kinh thành.

Lần này, đại hội võ lâm chỉ định cho các bạn nhỏ có thể tham gia, dù các bé đều luyện võ nhưng còn nhỏ tuổi, trưởng bối trong nhà cũng không yên tâm để các bé tự đi ra ngoài.

Bản thân những bạn nhỏ muốn đi dự thi đều đến cùng phụ mẫu, hoặc là có hộ vệ hoặc trưởng bối trong môn phái bảo vệ dọc đường, trong kinh thành toàn dòng người hối hả, náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.

Mà thuộc hạ của Sính Nhiên công chúa lại đánh xe ngựa, đi vào một hàng đồ cổ trông khá bình thường ở gần Hoàng cung.

Đám thị vệ lại dùng trò cũ, ném một thanh mê hương vào xe ngựa, sau đó mang theo hai đứa bé “mê man” đi vào sân sau của hàng đồ cổ, cẩn thận liếc xung quanh rồi mới tiến vào núi giả, ấn một cơ quan, lập tức lách vào một hang đá bỗng nhiên mở ra.

Trong hang đá là một lối nhỏ.

Đội thị vệ im ỉm không lên tiếng, khom lưng, lặng lẽ tiến lên trước, thỉnh thoảng còn nhấn vào tường để tránh thoát những cơ quan trí mạng kia.

Hai thầy trò đều là những người siêu thông minh, cũng không phân tâm, chăm chú nhớ những cơ quan trong hang đá này, lại cẩn thận phân biệt hướng chúng đi.

Đi được hai mươi phút, trước mắt bỗng rộng rãi hẳn ra, chúng đi vào một hang động lớn có thể chứa được ba, bốn trăm người.

Tính theo khoảng cách và phương hướng… nơi này hẳn là Hoàng cung?

Hách Liên Nhị chưa từng tới hoàng cung, cũng không thể ngờ được, vài thập niên trước, Lãnh Thành Nhiên đã từng đến tản bộ một lần…

Song đã quá lâu, ký ức cũng mơ hồ rồi, hắn cũng không thể xác định trăm phần trăm được.

Thị vệ dẫn đầu quỳ một chân xuống, “Thuộc hạ bái kiến công chúa.”

Sính Nhiên công chúa lướt nhanh qua chúng, “Các ngươi không thấy Lãnh môn chủ?”

“Bẩm công chúa, không ạ.”

Rắc một tiếng, tay Sính Nhiên công chúa dùng sức, bẻ gãy hoa văn trên thành ghế gỗ tử đàn.

“Sao có thể không thấy được! Sao Lãnh môn chủ có thể đột nhiên biến mất không có tung tích được!”

Nguyệt Sính Nhiên vốn cho là đuổi Hách Liên Nhị đi, sẽ không có người quấy rối thế giới hai người của ả và Lãnh Thành Nhiên nữa, nhưng Hách Liên Nhị quả thật rời đi, và Lãnh Thành Nhiên cũng biến mất…

Ả nằm mơ cũng không nghĩ tới, thật ra người ả muốn tìm đang gần ngay trước mắt, nhưng hiện tại lại biến thành một bé trai, còn đeo một mặt nạ dịch dung trông chỉ gọi là thanh tú.

Thị vệ cũng không cho nhiều mê hương lắm, Hách Liên Nhị tính gần đến lúc, bèn xoa xoa mắt, giả vờ vừa mới tỉnh.

Sính Nhiên công chúa vừa thấy bé, đã nghĩ đến trước đó Lãnh Thành Nhiên chiều bé ra sao, ngay cả ăn cơm cũng thương bé tay ngắn không tiện, tự mình đút cho bé ăn.

Người đã bị ả bắt được, ả cũng không che giấu nữa, cười ác độc, “Tiểu nha đầu, xem ra sư phụ mày cũng không thật sự thương mày nhỉ, mày mất tích, hắn cũng không đi tìm mày.”

Tiểu nha đầu nháy mắt, dường như vừa chú ý tới điểm này, “Hình như là vậy nhỉ.”

Sau đó như bị ấn chốt, òa một tiếng khóc lớn…

Hơn nữa tuyệt đối không phải khóc khan, nước mắt người ta rơi hơi bị nhiều.

Bé khóc không khó nghe tý nào, giọng mềm mềm, rất uất ức, vô cùng đáng thương.

Nhưng dù tuổi nhỏ, bởi được di truyền linh lực cường đại từ người cha biến thái, thể chất của tiểu nha đầu không giống người bình thường lắm, nội lực không hề yếu…

Trong tiếng khóc này có kèm nội lực, tuyệt đối là ma âm xuyên não chân chính… Lãnh Thành Nhiên thực lực cường đại, sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng Sính Nhiên công chúa và thuộc hạ của ả thì lại đau như búa bổ, đau đến không muốn sống nữa.

Chúng tưởng là mình không thích nghe tiếng hài tử khóc vì sợ, nên không nhịn được mà quát bé, “Im miệng! Không được khóc!”

Kết quả là tiểu nha đầu càng “sợ” hơn, khóc to hơn…

“… Được rồi được rồi, mày đừng khóc, mày muốn ăn gì? Chúng ta đi mua ngay!” Ai gặp qua bé, đều biết bé là một kẻ tham ăn… đành phải dùng chiêu này dỗ bé.

Tiểu nha đầu thút tha thút thít nói với chúng, “Muốn ăn ngự thiện.”

Đã mong nhớ đồ ăn Hoàng cung lâu lắm rồi…

Đám người quả thật sợ bé, vội vàng đáp ứng, thị vệ cách lối ra gần nhất chạy như điên ra ấn cơ quan, lập tức đi ra ngoài lấy đồ ăn cho bé…

Thì ra lối ra ở đó, tiểu nha đầu đáng thương lau nước mắt, âm thầm nhớ kỹ.

Lãnh Thành Nhiên nhịn cười, nhưng thật sự là không nhịn nổi, bụng bắt đầu đau, hắn quay lưng cười một hồi lâu.

Tiểu đồ đệ của hắn thật sự quá mạnh, vừa chỉnh người, vừa điều tra, không thiếu cái nào.

Sính Nhiên công chúa xoa huyệt thái dương, không cam tâm rằng ngay cả một đứa bé mình cũng không trị được, “Hách Liên Nhị, mày có biết cách tìm sư phụ của mày không?”

“Biết chứ!” Cuối cùng cũng có cơ hội chứng minh mình và sư phụ có quan hệ rất tốt, tiểu nha đầu tích cực vui vẻ đáp.

Mắt Sính Nhiên công chúa sáng lên, “Hắn ở đâu vậy?”

“Ở chỗ người đang ở!”

“… Vậy hắn đang ở đâu?”

“Ở chỗ ở hiện tại của người!”

“… Ta cảnh cáo mày, mày mà còn dám…”

“Oa…”

“Im miệng! … Được rồi được rồi, mày sắp có ngự thiện ăn ngay đây, đừng khóc! … Ta van mày đừng có khóc!”

Truyện Chữ Hay