Editor: Puck -
Beta: Nana Trang
Bị Nghiêm đại thiếu gọi, không chỉ có bọn Ngư Ngư.
Mọi người ở trong phòng khách dưới lầu, vốn e ngại bên ngoài quá nóng nên tụ tập chung một chỗ, muốn xem bộ phim ma giải nóng.
Nhưng phim ma vừa chiếu tới thời khắc mấu chốt, nhạc phim cũng khủng bố đến đỉnh điểm…
Màn hình ti vi bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó, khuôn mặt điển trai của lão ngài Nghiêm đại thiếu thay thế nữ quỷ áo trắng, xuất hiện trên màn hình… Bộ mặt vô cảm đến mức giống như ngay cả miệng không hề động đậy, giọng nói cũng không rõ ràng, “Xuống dưới.”
“…” Hu…
Nhạc phim lúc nãy thật khoan khoái mà…
Đúng vậy đúng vậy, lúc con quỷ kia định bò đi ra, bầu không khí quả thật sôi động giống như hội liên hoan! (┬┬)
So với anh cả, phim ma cũng trị khỏi tốt đó…
Lần này mọi người triệt để giải nóng rồi, yên lặng đứng lên, xếp hàng đi đến địa bàn của Nghiêm đại thiếu.
Từ trước tới nay Nghiêm đại thiếu đều không làm chuyện mất thời gian, chờ một đám người nhà họ Nghiêm tập hợp ở tầng ngầm, anh liền ra dấu tay với Hách Liên Dạ, tỏ ý y đứng ra.
Yêu nghiệt nào đó hết sức bình tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, chứa đựng ý cười thoáng hiện vẻ nhàn hạ, mặc dù nghe theo sự sắp xếp của Nghiêm đại thiếu mà đứng dậy, nhưng khí thế lại không hề thua kém một ai.
Tất cả mọi người giật mình, mơ hồ cảm thấy hai người này đang so đo gì đó.
Nghiêm đại thiếu lại không hề có ý muốn chiến đấu, cũng không nói nhiều, chờ Hách Liên Dạ đứng ra thì làm như không có mục đích gì quan trọng, cầm thứ gì đó giống như điện thoại di động ở bên cạnh lên, ấn xuống một cái.
Xoẹt một phát, ánh sáng mạnh màu trắng từ trong vật kia phát ra, đánh thẳng vào người Hách Liên Dạ, không biết là nguyên lý gì, chiếu… mạch máu và xương của y lên đến nhìn thấy rõ ràng.
Một mỹ nam yêu nghiệt tốt đẹp, bây giờ nhìn lại chính là một sinh vật ngoài hành tinh mười đủ mười…
… Anh cả phát công lực rồi!
Không đúng, đại thần nhảy mới cần phát công lực… Anh cả đang phát uy!
( đại thần nhảy: một lễ nghi tôn giáo, do các pháp sư (đại thần) thực hiện. Dùng để chữa bệnh, cứu trợ thiên tai, cầu nguyện, bói toán, dự báo và các vấn đề khác mà mọi người cần giải quyết. Đại thần khi tổ chức sự kiện đeo mặt nạ, và đội mũ thần linh tua rua nhiều màu.)
Răng của một đám người đánh vào nhau vang lên tiếng lách cách, trong lơ là, nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Bình thường anh cả nhìn bọn họ, có phải cũng là dáng vẻ bộ xương mạch máu như này không?
Khó trách anh cả không cảm thấy ngoại hình của bọn họ chướng mắt… Thì ra biến bọn họ thành dáng vẻ người ngoài hành tinh!
Mấy người tiểu Bát đang suy nghĩ miêm man, khi Nghiêm đại thiếu hơi nâng bàn tay phải lên, lại có một chùm dây nhỏ màu xanh giống như tia sáng, từ ngón tay áp út của anh bắn thẳng ra.
… Cưa điện quang!
Ý nghĩ của mọi người lại bắt đầu khoa học viễn tưởng rồi… Nhưng tất cả đều không chú ý, nơi phát ra ánh sáng này chính là từ trên chiếc nhẫn của Nghiêm đại thiếu.
Anh cả không thể như vậy, cho dù y có chiếm đoạt sự chú ý của Nghiêm Ngôn, anh cũng không thể cưa y được!
Anh cả đừng hiểu lầm! Hách Liên Dạ chỉ là quá phúc hắc yêu nghiệt rồi, thật ra vẫn là người trái đất!
Đúng đúng! Tụi em không có nhiều chức năng như anh! Cưa rồi không lắp ráp lại được!
Mọi người vội vã định cứu giúp Hách Liên Dạ, chùm tia sáng màu xanh trong tay Nghiêm đại thiếu, lại rơi lên người Hách Liên Dạ trước bọn họ một bước, vẽ một vòng tròn trên vai trái của y.
Một tiếng “Xì” rất nhỏ vang lên, một lớp vải bị chùm tia sáng màu xanh đánh trúng, như bị thiêu đốt, viền xung quanh trở nên cháy đen, lập tức chia lìa với quần áo của Hách Liên Dạ, bay rơi xuống mặt đất.
Lặng yên không một tiếng động, người máy vệ sinh giống như chiếc ghế cao kia của Nghiêm đại thiếu tự động chạy ra, làm tròn bổn phận quét sạch mấy miếng vải dệt hình tròn kia, lại gắng gượng thân mình tròn vo của nó chạy đi…
Tâm trạng của mọi người phức tạp mà đưa mắt nhìn nó đi xa…
Sau lưng lại vang lên giọng nói nhỏ như đến từ Bắc Cực của Nghiêm đại thiếu, “Tìm người.”
… Tìm ai?
Run rẩy thì run rẩy, mọi người nghe mà mờ mịt chẳng hiểu gì, lại không để ý tới mệnh lệnh của lão ngài, vội vàng định hỏi tới.
Nhưng Nghiêm đại thiếu đã sớm đi rồi.
Những lúc như thế này, cần Nghiêm Thiếu Hoành quyết đoán đứng ra chủ trì đại cục.
Thân làm một người phúc hắc thâm niên, Nghiêm Thiếu Hoành rất dễ dàng hiểu được anh cả của mình đang nói cái gì, ý vị thâm trường mà cười nhìn Hách Liên Dạ, “Đi mời cô An.”
… Cô An? An Tiểu Đường?
Anh em nhà họ Nghiêm lớn lên từ nhỏ với nhau, hết sức hiểu rõ tính tình của mỗi người.
Trừ chị dâu hai Hứa Y Nhiên của bọn họ ra, có thể khiến cho anh Hai nói ra đúng dòng họ và tuổi tác của phụ nữ, có lẽ đếm được trên đầu ngón tay…
Cho nên cô An này, hơn phân nửa chính là An Tiểu Đường mà mấy ngày trước trong hội nghị thường kỳ Ngư Ngư nhắc tới rồi.
… Nhưng vừa rồi anh cả chỉ có một chút xíu ám hiệu, chứng minh một loạt hành động ngoài hành tinh vừa rồi của anh, có liên quan tới cô An sao?
Tiểu Bát định nói lại thôi mà nhìn anh Hai của mình, nhịn rất lâu, vẫn hỏi: “Anh Hai, có phải anh… trang bị phần mềm phiên dịch không?”
Nếu không sao có thể nghe hiểu tiếng ngoài hành tinh của anh cả?
Nghiêm Thiếu Hoành cười nhìn em trai mình, đưa cho cậu ta một gói rất nhỏ, “Thử nó xem.”
… Đây là cái gì?
Phần mềm phiên dịch ngoài hành tinh ngụy trang thành đồ ăn?
Tiểu Bát thật sự rất muốn lý giải thế giới nội tâm giống như thần của anh cả … Nghiến nghiến răng, bất chấp tất cả nuốt thứ giống như khô bò này vào.
“Cay không?” Nghiêm Thiếu Hoành rất quan tâm hỏi, còn đưa cho tiểu Bát một chai nước.
“Không cay.” Tiểu Bát được trị khỏi sắp nước mắt lưng tròng, anh Hai anh thật tốt!
Nghiêm Thiếu Hoành cũng không để ý tới cậu ta… Quay đầu, lấy ra một túi lớn đồ ăn vặt giống như đồ ăn vặt đã đưa cho tiểu Bát, đưa cho Hứa Y Nhiên, “Không cay, có thể ăn.”
Nói xong bình tĩnh giải thích, “Nhiên Nhiên ăn kiêng suốt hai ngày, không thể ăn cay.”
“…” Tiểu Bát đau buồn căm phẫn rồi, “Vậy tại sao anh không thử giúp chị dâu hai?”
Vấn đề này… Mặt Hứa Y Nhiên vụt cái đỏ bừng, một phát kéo chồng nhà mình về trước, miễn cho anh nói ra đáp án.
Bản thân anh không ăn thử… Là bởi vì anh nói ăn cay xong, sẽ không có cách nào hôn bà xã…
Hứa Y Nhiên lệ rơi đầy mặt, thật sự không muốn nghĩ tới chân tướng tràn ngập phong cách vườn bách thú.
Khi anh em nhà họ Nghiêm biểu hiện “Tình yêu anh em”, Hách Liên Dạ vẫn luôn rất bình tĩnh mà đứng tại chỗ, cho dù đối mặt với một đống công nghệ cao mà y không biết là cái gì, cũng không hề chớp mắt lần nào.
Ở trước mặt “tình địch” số một, tuyệt đối lúc nào cũng phải chú ý phong độ ~ ừ.
HIện giờ vải trên bả vai anh thiếu một mảnh, lúc này có tạo hình giống như mặc đồ lộ vai, thật đúng là hết sức “Tiểu Dạ tỷ tỷ”.
Nhưng từ trước đến nay Ngư Ngư vô lương lại không đến giăng bẫy y, ngược lại làm ổ sau lưng Hứa Y Nhiên, không thèm liếc nhìn y lấy một cái
“Tiểu nha đầu?” Người nào đó chau mày, không hài lòng lắm khi mình bị bỏ qua.
Ngư Ngư hít mũi, giọng nói tỏ vẻ đáng thương tự mình bay ra khỏi sau lưng chị dâu họ của mình, “Có phải chàng biến dị không…”
“Chắc là không.”
Người nào đó dịu dàng cười cười, nhấc tay lên kéo Ngư Ngư của y còn đang trốn tránh trở lại, kiên quyết ôm lấy, trong mắt phượng xinh đẹp là thâm tình chân thành khiến người ta ngất ngây, “Bởi vì ta vẫn giống như trước kia, mỗi ngày đều càng yêu thích tiểu nha đầu nào đó hơn ngày trước.
Mọi người: “…”
Bọn họ có nên phối hợp rắc vài cánh hoa hồng phấn gì đó không…
Còn có vấn đề khoa học viễn tưởng rõ ràng như vậy, tại sao y lại đột nhiên chuyển đổi cảnh tượng thành giống như phim kinh điển rồi hả…
Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Hách Liên Dạ lộ ra năng lực giống như thần, tất cả người nhà họ Nghiêm đều choáng váng.
Thật ra Ngư Ngư đã sớm quen với tác phong không có tiết tháo của Hách Liên Dạ, nhưng hôm nay lại kích động, lập tức kháng nghị.
“Đừng nói lời kiểu như thế này ở địa bàn của anh họ đại nhân!” Đè thấp giọng nói, cẩn thận, giọng điệu mang theo vài phần kính sợ.
Địa bàn của anh họ đại nhân nhiều thần thánh, nhiều trang nghiêm, đáng lẽ ra nên thảo luận một vài chủ đề cao cấp liên quan đến toàn bộ vũ trụ hòa bình.
“…” Một nhóm người nhà họ Nghiêm giật giật khóe miệng, mặt lộ vẻ đồng tình nhìn Hách Liên Dạ.
Thật ra bàn tới trình độ kính sợ Nghiêm đại thiếu, anh em nhà họ Nghiêm tương xứng với Ngư Ngư…
Nhưng sợ thì sợ, mắt thấy bà xã bảo bối không đếm xỉa đến lời thổ lộ của mình, cũng không nhìn y thật ra luôn biểu hiện rất bình tĩnh trước mặt anh cả, hoàn toàn không thua mặt nào, ở trong lòng Ngư Ngư, địa vị của anh cả vẫn vững vàng mà chiếm vị trí số một…
Bọn họ đều là đàn ông, suy bụng ta ra bụng người, tư vị này, không thể nào dễ chịu…
Đám người Ngư Ngư đã ở lại nhà họ Nghiêm mấy ngày rồi, mọi người tận mắt nhìn Hách Liên Dạ cưng chiều Ngư Ngư bao nhiêu, mấy người tiểu Bát cũng càng ngày càng tiếp nhận yêu nghiệt đột nhiên xuất hiện này, cho nên bây giờ không khỏi hơi đồng tình với y.
Nghĩ lại, có thể nhìn đến đường tình hết sức nhấp nhô của anh Hai phúc hắc..
Nhưng mặc dù mối tình đầu của anh Hai vô cùng thất bại mà chuyển thành thầm mến thêm yêu đơn phương, đợi chị dâu hai suốt bảy năm, theo đuổi bà xã đến trắc trở trùng trùng, chiêu số gì cũng mang ra hết, nhưng chờ sau khi chị dâu hai động lòng với anh Hai, hai người này lại vô cùng ngọt ngào.
Trái lại Hách Liên Dạ…
Đều là phúc hắc, vận mệnh lại rất khác nhau…
Vấn đề là ở đâu?
Mấy người tiểu Bát ngẫm nghĩ, đành phải nói lời thấm thía với anh ấy, “Chờ anh có thời gian rồi, nhất định phải nghiêm túc nghiên cứu một tiết mục.”
“Tiết mục gì?”
“Thế giới động vật.”
Sự thật chứng minh, ở trước mặt bà xã, phúc hắc không là không được… Chờ y trở thành cầm thú phúc hắc như anh Hai thì có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc rồi!
Nhưng chị dâu hai luôn muốn đưa anh Hai tới chỗ bác sỹ thú y, nhưng bản thân Ngư Ngư chính là bác sỹ…
Có phải cho dù Hách Liên Dạ biến thân rồi, Ngư Ngư cũng có biện pháp trị y không…
Mọi người đồng tình nhìn Hách Liên Dạ, càng cảm thấy vận mệnh của y thật thê thảm.
Hách Liên Dạ: “…”
Không biết là nguyên nhân gì, tóm lại Nghiêm đại thiếu chỉ đích danh muốn tìm An Tiểu Đường, chỉ có điều bọn họ còn chưa gọi điện thoại tìm người, An Tiểu Đường đã tự mình gọi điện thoại tới.
“… Ngư Ngư, tôi là Đường Bao.” Ở đầu bên kia điện thoại, An Tiểu Đường nhỏ giọng đến mức không thể nhỏ hơn, giống như đi ăn trộm vậy.
“Cô làm sao vậy?” Ngư Ngư còn tưởng rằng cô ấy gặp chuyện rắc rối, hơi lo lắng.
“Cách nhà chính họ Nghiêm quá gần, không dám nói chuyện lớn tiếng.”
Ngư Ngư vừa nghe, liền định ra cửa đón người, “Cô tới cửa rồi hả?”
“Còn ba trạm nữa là tới, tôi khẩn trương quá, hít sâu một hơi trước đã.”
Ngư Ngư: “…”
Nghiêm Yêu Nghiệt lái xe mang Ngư Ngư ra ngoài, năm phút sau, Ngư Ngư tìm được An Tiểu Đường túi lớn túi nhỏ đứng ở nhà ga.
Nhìn thấy bọn họ lái xe tới, An Tiểu Đường rất bàng hoàng, “Thì ra lái xe có thể tới gần nhà chính họ Nghiêm hả… Tôi cũng không dám thuê xe.”
Lần trước cô tới chính là đạp xe đạp!
Sau đó đi được một nửa, nổ lốp xe…
Ngư Ngư giật giật khóe miệng, phát hiện thật ra ngoài người trong lòng ra, anh họ đại nhân càng thêm đáng sợ…
Lần trước An Tiểu Đường đi tìm Nghiêm đại thiếu, là đi thẳng vào cửa ngầm trong lòng đất của nhà họ Nghiêm, cho nên hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Yêu Nghiệt.
Ngư Ngư đơn giản giới thiệu hai người bọn họ, Nghiêm Yêu Nghiệt cười đến say lòng người: “Anh cả của tôi tìm cô.”
“… Ai?” An Tiểu Đường khẽ run rẩy theo phản xạ, sau đó lập tức lui về sau một bước dài, “Anh, anh đừng lặp lại, tôi nghe rõ.”
Nhưng vì sao Nghiêm đại thiếu tìm cô…(┬┬) rõ ràng cô là công dân khiêm tốn của trái đất thân thiện mà!
Người khác đều không hiểu, nhưng Nghiêm Thiếu Hoành biết, anh cả tìm An Tiểu Đường, nhất định có liên quan tới Hách Liên Dạ.
Hơn nữa, nhất định anh cả đã phát hiện ra thứ gì đó trên người Hách Liên Dạ.
Nhưng An Tiểu Đường nhìn chằm chằm hồi lâu vào bờ vai lộ ra của Hách Liên Dạ, cô ấy cũng không nhìn ra kết quả gì.
Bản thân Hách Liên Dạ cũng không cảm thấy có gì khác thường, hoạt động vài cái, cảm thấy vai trái giống như bình thường không có gì không đúng cả.
Chỉ là không có ai dám hoài nghi phán đoán của Nghiêm đại thiếu.
An Tiểu Đường ngẫm nghĩ, “Tôi lấy lá bùa nhìn một chút.”
Lấy lá bùa màu lam nhạt ra, định dán lên vai Hách Liên Dạ, nhưng tay vừa đưa tới, lá bùa kia lại rơi xuống đất đốt cháy.
Tất cả mọi người hoảng hốt, bản thân An Tiểu Đường cũng bị dọa cho hết hồn, vội vàng ném bùa chú ra, dẫm ‘bịch bịch bịch’ mấy cái, nhưng lửa kia vẫn không tắt.
Đây chính là địa bàn của Nghiêm đại thiếu, không ai dám đốt sàn nhà của anh, trong tay tiểu Bát vừa vặn có ly nước, lập tức giội tới.
Nhưng vừa tiếp xúc với nước, ầm một phát, lửa kia rung rung, chẳng những không tắt mà còn lan rộng ra.
Hơn nữa trước đó là ngọn lửa màu da cam, hiện giờ đã biến thành màu xanh.
Cảnh tưởng hoàn toàn siêu tự nhiên này, mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm, An Tiểu Đường học tập phù chú từ nhỏ nhưng cũng chưa từng thấy chuyện kỳ lạ này, mọi người đang bó tay hết cách.
Người máy vệ sinh tự động của Nghiêm đại thiếu kia lại chạy ra, nâng tay trái lên, sương mù màu trắng mang theo chút hương vị bạc hà phun thẳng ra… Sau đó ở dưới tầm mắt hiểu ra của mọi người, lửa quái quỷ này tắt ngúm.
Ừ, tuyệt đối hiểu ra.
Anh cả của bọn họ chính là vạn năng, người mấy lão ngài làm ra giống như thần vậy, điểm ấy tuyệt đối đừng nên hoài nghi.
Tắt lửa, người máy nhỏ thích sạch sẽ kia lại tự động nâng tay phải lên, khởi động hình thức hút khói, khiến không khí trong phòng khôi phục bình thường.
Giúp đỡ xong, nó lại tự mình vèo vèo vèo chạy đi.
Mọi người: “…”
An Tiểu Đường bị truyền thuyết về Nghiêm đại thiếu dọa sợ… Nhưng hôm nay, cô lại không có tâm tình chú ý tới người máy năng lượng cao của lão ngài, ngây ngốc nhìn bờ vai Hách Liên Dạ rất lâu, lại nhìn về phía phương hướng phù chú vừa bị thiêu đốt.
Lửa quái dị này nhìn sôi động, nhưng căn bản không đốt phá cái gì, trên sàn nhà cũng không có dấu vết cháy sém.
Nhớ lại, dường như lửa kia cũng không có nhiệt độ.
Nhíu chặt chân mày, An Tiểu Đường im lặng hồi lâu, đột nhiên hít vào một hơi.
“Dường như tôi… biết cái gì rồi…”
Nói xong lập tức đi ra ngoài, “Đi theo tôi.”
Cũng không biết cô phát hiện ra chuyện quan trọng gì, thậm chí ngay cả đây là địa bàn của Nghiêm đại thiếu cũng không sợ, rời khỏi gian phòng kia còn hơi lạc hướng, lại dám mở cửa bốn phía nhìn xem, tìm kiếm phương hướng chính xác.
Diện tích nơi này quá lớn, bọn họ đi được vài phút mới đi đến một gian phòng trống trải.
Nhìn gia cụ có hình dáng kỳ quái ở bên tường, Ngư Ngư nhận ra, đây chính là căn phòng bọn họ đặt chân khi xuyên về đây.
An Tiểu Đường rõ ràng hơi khẩn trương, liếc nhìn Hách Liên Dạ, lại liếc nhìn Ngư Ngư, “Trước đó tôi đã quên, phù chú tự cháy, thật ra chỉ có một nguyên nhân, nhưng trước đó tôi cho rằng chỉ có trên sách nói vậy, không nghĩ tới trong hiện thực lại thật sự có khả năng này…”
Thật ra cô còn định nói, dường như cô đã hiểu rõ khi ở cổ đại, tiên đoán của ông già kia về Hách Liên Dạ và Ngư Ngư… Nhưng sợ đoán sai nên cũng không dám nói lung tung.
Thôi, cứ để cho Hách Liên Dạ làm một thí nghiệm trước rồi nói sau.