Ngư Ngư vừa đi, nam tử áo trắng cần nàng chữa trị cũng đi theo, nhưng tất cả mọi người đều không ngờ tới, sư đệ đang chiến tranh lạnh với nam tử áo trắng cũng xuất hiện.
Những vẫn giống như lúc trưa, sư đệ không nhìn nam tử áo trắng lấy một cái, lập tức đi đến bên cạnh Ngư Ngư.
"Lúc sư phụ đi, dặn dò nói có thể hoàn toàn tin tưởng các ngươi." Lúc ấy Ôn Ngôn nới, đây là vì hắn mới gặp phải phiến toán, hắn vội vã về nhà, không thể ở lại dọn dẹp cục diện rối rắm này, cho nên để hai đồ đệ của hắn toàn lực phối hợp với Hách Liên Dạ.
Sư đệ nói xong liền đưa cho Ngư Ngư một quyển sách nhỏ, "Đây là danh sách tất cả mọi người trên núi, mấy ngày nay ta đã cẩn thận cân nhắc, trừ những người bị đánh dấu, còn lại đều có thể nghe theo lệnh của Tam sư huynh.
Mặc dù phần đông thủ hạ của Tam sư huynh đều là những nhân vật nhỏ, đám người Hách Liên Dạ rất dễ dàng để giải quyết, nhưng những người này cứ xuất hiện từng người một thật sự đáng phiền, cứ chủ động xuất kích bắt bọn họ lại trước, dù sao thế lực của Phong Minh trải rộng khắp thiên hạ, bắt người rất dễ dàng.
Thì ra mấy ngày nay sư đệ luôn viết viết vẽ vẽ, chính là đang làm cái này.
Ngư Ngư thực cảm tạ sự nghiêm túc cùng nhiệt tâm của hắn, nhưng mà....
Nhìn chằm chằm danh sách kia trong chốc lát, càng xem sắc mặt của Ngư Ngư càng rối rắm, cuối cùng thực sự không nhịn được. ".... Tại sao đằng sau của những người thuộc phe của Dung bánh bao, lại vẽ một đoá hoa nhỏ vậy?"
Kiểu đánh dấu nữ tính hoá này, xuất hiện trên danh sách thiết huyết này, rất quái dị đó.
"....Sư đệ." Nam tử áo trắng ở một bên đột nhiên mở miệng, hơn nữa đây là lần đầu tiên trao đổi giữa hai người sau khi sư đệ vứt hắn lúc trưa.
Nhưng sư đệ lại làm như không nghe thấy, bình tĩnh nói với bọn họ, "Đó là tên sư huynh của ta."
"Dung bánh bao tên là...Dung Tiểu Hoa?" Trong nháy mắt Ngư Ngư cảm thấy, lúc trước mình đặt tên cho nam tử áo trắng thật sự rất tốt bụng.
"Không phải, đó là tên lúc nhỏ ta đặt tên cho sư huynh." Sư đê hoàn toàn không nhìn nam tử áo trắng ở phía sau đang yên lặng nhìn hắn, bình tĩnh nói, "Lúc huynh ấy mới lên núi, võ công thấp hơn ta, tạm thời không có vị trí, ta gọi huynh ấy là Tiểu Hoa."
"....Vì sao?"
"Sư phụ không thích quản sự, tất cả mọi việc trên núi đều là ta quản, lúc ấy ta còn nhỏ, không phân biệt được mấy con lợn trên núi, nên buộc lên đuôi của chúng những sợi dây đủ các màu để phân biệt, cho nên mấy cái tên Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Lam là để gọi lợn."
"...." Cho nên Dung bánh bao là cái tên lượm được do không có cách nào đặt cho mấy con lợn à…
Ngư Ngư thật sự không thể nhìn thẳng hai sư huynh đệ này nữa, cho nên quyết định....vẫn nên ăn đồ ăn vặt thôi, ừ.
Nhưng trước khi lui đi, nàng còn có một vấn đề muốn hỏi.
"… Anh bắt nạt Dung bánh bao như vậy, không sợ anh ta rời nhà trốn đi sao?"
"Không sợ." Sư đệ đáp lại rất chắc chắn.
"...Vì sao?" Tình sư huynh đệ của bọn họ thật sự tốt như vậy?
Sư đệ bình tĩnh nhìn nàng, "Bởi vì ta thu đạn tín hiệu của huynh ấy rồi."
Mọi người:"..."
Bị sư đệ đả kích nghiêm trọng, Ngư Ngư cảm thấy đổi nơi để ăn đã không đủ để chữa trị cho nàng.
Cho nên nàng rất sung sướng đi đánh cướp kho đồ ăn của Tiểu Trần Tử... Thuận tiện nói cho hắn biết Trình Ti Nghiên đã trở lại và chuyện các nàng đổi lại thân thể.
".... Cô thật sự có thể về nhà?"
Tiểu Trần Tử nghe xong thì sửng sốt, tay cướp đồ ăn với Ngư Ngư hơi dừng lại chút, qua loa nhét đủ loại đồ ăn vào miệng, qua vài giây thì giống như người không liên quan, nhìn như thuận tiện hỏi, "Vậy về sau ngươi tính ở lại nơi nào?"
Ngư Ngư không phát hiện vẻ dị thường hắn, "Cổ đại."
Tiểu Trần Tử mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, "Vì sao?"
Ngư Ngư vốn vô cùng cao hứng liền suy sụp, "Ta sợ để Hách Liên Dạ ở hiện đại lâu, sẽ dẫn đến Star Wars." (T_T)
"... Đó là cái gì?"
Đối với một cổ nhân mà nói, từ này thật trừu tượng, giải thích ra thật sự rất khó, Ngư Ngư suy nghĩ, lòng mang kinh sợ yên lặng nhìn trời, "Chờ tôi trở về, nếu có thể, ta sẽ để cho ngươi nhìn thấy biểu ca đại nhân ở bên kia cánh cửa thời gian, ngươi sẽ hiểu ngay…"
Hiện tại Tiểu Trần Tử hoàn toàn hồ đồ, "Ngươi không phải nói, người bình thường không thể xuyên qua, không thể nhìn thấy cánh cửa thời gian?"
"Ngươi không cần nhìn thấy… Nếu biểu ca đại nhân nhìn ngươi một cái, nhất định ngươi có thể cảm nhận được…"
Tại sao nghe qua giống như mười ngày không cho người ăn cơm tồn tại vậy...
Tiểu Trần Tử cảm thấy mình đã hiểu, chỉ là hắn chưa nói ra.
Bởi vì nghe giọng điệu vừa kính sợ vừa sùng bái của Ngư Ngư, hắn hoài nghi nếu mình nói ra, Ngư Ngư sẽ lập tức phóng một ngân trâm qua đây, sau đó đá hắn vào phòng tối kiểm điểm, không cho hắn ăn cơm.
Không thể không nói, lựa chọn của Tiểu Trần Tử rất sáng suốt...
Ngư Ngư không dám ở sau lưng nghị luận biểu ca đại nhân nhiều, cho nên lập tức thay đổi đề tài, hai người trò chuyện, Tiểu Trần Tử lo lắng dặn, hiếm khi đứng đắn một lần, "Trình Ti Nghiên kia...Lần này ra ngoài, các ngươi nhất định phải cẩn thận, nàng ta vội vã muốn lấy lại thân thể của mình, cũng không muốn để cô thuận lợi lấy lại thân thể, từ nhỏ nàng ta đã được Huyền Cơ lão nhân nhận làm đồ đệ, cho dù võ công hoàn toàn biến mất, nhưng cũng không thể khinh thường."
Ngư Ngư gật đầu, đang muốn nói thì chợt nghe thấy bên ngoài có người lên tiếng, "Chủ tử."
Là giọng của Hà Túc? Hà Túc không theo bọn họ tiến cung, nếu không có việc gấp, sẽ không tìm đến.
Chẳng lẽ Trình Ti Nghiên thật sự đã làm rối loạn gì rồi?
Nhưng khi bọn họ đi ra ngoại điện, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hà Túc hơi run rẩy, mà ở phía sau hắn, một nam nhân mặc trang phục rất quen mắt, đang ôm cây cột ngoài điện, chết sống không chịu buông tay.
"....Tĩnh Vương gia, Tĩnh Vương phi." Người nọ vừa thấy mấy người Ngư Ngư đi ra, liền run rẩy vấn an.
Hắn vừa nói, cuối cùng ngũ quan cũng trở lại vị trí bình thường, bọn họ dễ dàng nhận ra người này.
Thì ra là tâm phúc của Phong Ngự Vũ.
Trước kia hắn nghe mệnh lệnh của Phong Ngự Vũ, vì biết bí mật của hồ nước thần bí ở Vệ Quốc kia, cho nên hắn theo chân bọn họ trở về Nguyệt Loan quốc, sau khi xác định hồ nước không tạo thành nguy hiểm gì, tâm phúc đáng thương liền lập tức bỏ chạy về nước.
Sợ đám người Ngư Ngư sẽ dùng cái gì đó để đối phó với hắn, tâm phúc của Phong Ngự Vũ vội vàng mở miệng, "Điện hạ có việc gấp cần thông báo cho hai vị."
Sợ tiết lộ bí mật, ngay cả thư Phong Ngự Vũ cũng không viết, thuần tuý dựa vào khẩu thuật của tâm phúc mình.
Bởi vì chuyện liên luỵ đến Hách Liên Dạ, hơn nữa Tam sư huynh chính là thủ phạm châm ngòi thổi gió, việc nghi ngờ thân phận của Ngư Ngư đã sớm truyền đến ba nước kia, hơn nữa trong lời đồn, tất cả mọi người nói thân phận chân chính của Ngư Ngư, chính là tiểu công chúa mất tích đã lâu của Vệ quốc.
Nếu chỉ là dân chúng bình thường nghị luận một chút thì thôi, nhưng chuyện lại truyền đến trong tai a hoàng tộc Tề Hưng Quốc, bọn họ lại có phần tin tưởng điều này.
Phiền toái nhất chính là, lúc tiểu Công chúa Vệ Quốc còn bé, đã từng định hôn sự với Thế tử Liên Vương phủ của Tề Hưng Quốc.
Ba năm trước, Thế tử Liên Vương phủ sinh bệnh nặng, sau đó gần như không thể đứng lên, suy yếu đến mức chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển, Liên Vương quyền khuynh triều dã, lại không cứu được con của mình, hiện tại chỉ cần có một chút hy vọng, mặc kệ cách hoang đường đến nhường nào, cũng sẽ được thử một lần.
Cho nên... Liên Vương tin lời lừa dối của người khác, muốn con mình cưới tiểu công chủa của Vệ Quốc, thử biện pháp xung hỉ này.
Phủ Liên Vương cũng biết Hách Liên Dạ không dễ chọc, cho nên hiện tại đang bí mật mưu đồ mối hôn sự này, cũng may Phong Ngự Vũ vẫn luôn nhớ đến vị Thế tử thiếu chút nữa thành muội phu này của mình, nhân lúc đi Tề Hưng Quốc thăm hắn, mới phát hiện chuyện này, liền vội vàng gọi người đi thông báo cho đám người Ngư Ngư.
Nhưng chuyện Phong Ngự Vũ lo lắng, không phải là việc Ngư Ngư sẽ bị cướp đi.... Hắn muốn để cho Hách Liên Dạ chủ động giải quyết phiền toái, miễn cho người của phủ Liên Vương không biết sống chết đi gây chuyện với Hách Liên Dạ, làm liên luỵ đến vị muội phu vô duyên kia của hắn.
Có người... muốn cướp Vương phi của bọn họ?
Hà Nghiêm yên lặng hồi tưởng, trong ấn tượng, vị Liên Vương kia nhìn như là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, thanh danh chỉ sau Thái tử Nguyệt Loan quốc của bọn họ, cũng chính là gần giống như Tiểu Trần Tử khi không động kinh.
Không biết lúc nào bị nước đổ vào não nữa! Làm một người thiện lương ở phủ Tĩnh Vương, Hà Nghiêm thực sự ưu thương thay Liên Vương.
Ngư Ngư nghe xong hai mắt lại sáng lên, đó cũng là vương phủ nha! "Đầu bếp của phủ Liên Vương, có món gì đặc biệt không?" Nàng hứng trí bừng bừng hỏi.
Đây là điểm chú ý gì hả… tâm phúc của Phong Ngự Vũ run rẩy một chút, nước mắt sắp rơi ra đến nơi, "Khởi bẩm Vương phi, Thế tử thể yếu, đồ ăn thức uống đều thanh đạm, nghe nói trên dưới phủ Liên Vương đều chiều theo ý hắn, đầu bếp nấu ăn cũng không cho thêm gia vị gì, ngay cả muối cũng tận lực bỏ vào rất ít."
Ngư Ngư thất vọng mếu máo, "Vậy thì thật không có ý nghĩa, không chơi."
Hách Liên Dạ vẫn không có phản ứng gì lại cười cười, "Dù sao cũng cần phải ra ngoài, lúc trở về thuận tiện ghé phủ Liên Vương xem xem."
"Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ đã trở nên có kiên nhẫn rồi." Ngư Ngư vui mừng sờ sờ đầu y.
Tự mình muốn đi trả thù kẻ muốn cướp nương tử của ngươi, có thể tính là có kiễn nhẫn sao.... Tâm phúc của Phong Ngự Vũ yên lặng đấm ngực.
Nhưng mà càng đả kích người còn ở phía sau....
Hách Liên Dạ cười đến cực kì bình tĩnh, "Cách ba năm phủ Liên Vương thay đổi thói quen ăn uống một lần, trước kia nghe nói trong tay đệ nhất đại trù của phủ Liên Vương có một cách điều chế nước sốt gia truyền, cực kì am hiểu các món kho."
"Ta nghe nói hắn...." Nước miếng của Tiểu Trần Tử sắp nhanh chảy xuống, dùng ánh mắt gửi gắm kỳ vọng cực cao cho Ngư Ngư.
Nhất định tiểu quỷ nước này muốn tự mình đến phủ Liên Vương một chuyến, cho dù không không lừa được cách điều chế nước sốt, cũng phải mang cho hắn mấy cái chân lợn kho, cánh gà kho!
Nhưng Ngư Ngư lại khiếp sợ đến chứng thèm ăn cũng bỏ qua, "Vương gia, theo trình độ biến thái của ngài, thế nhưng lại biết đến trên đời này có một phủ Liên Vương."
Chẳng lẽ phủ Liên Vương thật sự có cái gì hơn người, vị Liên Vương kia cũng thật sự đáng sợ, đáng giá để Hách Liên Dạ chú ý đến vậy sao?
Nhưng đáp án của Hách Liên Dạ, hoàn toàn ngoài dự kiến của Ngư Ngư, "Ta gọi thủ hạ ở các nơi, viết một danh sách những nơi có mỹ thực đặc sắc, phủ Liên Vương ở ngay trong danh sách này."
Y vỗ đầu Ngư Ngư, "Chờ xong mọi việc, ta sẽ dẫn nàng hưởng thụ mỹ vị khắp thiên hạ."
Ngư Ngư sửng sốt một hồi lâu, "....Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ thật là tốt."
Hiếm khi được một lời khen thành thật của Ngư Ngư, yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không kiêu ngạo, chỉ dịu dàng cười nhìn nàng, "Nếu bổn vương không tốt thì làm sao có thể xứng đôi với tiểu nha đầu đáng yêu này chứ?"
Hà Nghiêm mang theo đệ đệ của mình, còn có tâm phúc của Phong Ngự Vũ đã sớm nghẹn ngào đứng đó đi ra ngoài....
Chủ tử, ngài đừng có mà không báo trước đã thổ lộ vậy chứ!
Trải qua chuyện này, tâm tính của Tiểu Trần Tử vẫn rất bực bội.
.... Bởi vì tên thích khách kia vẫn chưa xuất hiện đấy!
Thích khách không đến, mấy người Hách Liên Dạ sẽ không đi, vậy khi nào hắn mới có thể ăn chân lợn kho của phủ Liên Vương!
Cũng may, hiển nhiên tên thích khách kia không kiên nhẫn chờ đợi, thế mà lại ẩn vào Đông cung lúc tối, muốn ám sát An thị vệ.
Không hề có sự trì hoãn, hắn bị Hách Liên Dạ luôn ẩn thân ở chỗ tối bắt được.
Nhưng thân là một yêu nghiệt cấp biến thái, từ trước đến nay Hách Liên Dạ không hề đi theo lối bình thường, bắt thích khách, điểm huyệt đạo, khiến gã tạm thời không thể sử dụng nội lực, sau đó ném vào một góc, hoàn toàn không vội thẩm tra..
Lúc này Tiểu Trần Tử toàn thân cẩm bào lộng lẫy, cả người toát ra khí thế người lạ chớ gần, là hình tượng Thái tử tiêu chuẩn, đang lật xem cuốn sách trong tay, cũng làm như không có hứng thú để ý đến tên thích khách kia.
Về phần Ngư ngư, nàng đang cúi đầu chuyên tâm vẽ, mà Hà Nghiêm đang dựa theo những bức mà Ngư Ngư đã vẽ, làm một cái thùng tắm bằng gỗ...
Đây đương nhiên là làm để cho heo nhỏ dùng.
Ở dưới phòng đá của Tề Hưng quốc nhìn thấy nhà của heo nhỏ, Ngư Ngư nghiên cứu một hồi, lúc ấy đã nghĩ, về sau nhất định phải cho heo nhỏ làm một bộ "gia cụ".
Nhưng về sau rất nhiều việc, bọn họ vẫn luôn hối hả ngược xuối, hiện tại mới có thời gian để làm.
Lần trước chọc heo nhỏ, Tiểu Trần Tử đã chủ động đồng ý, tặng heo nhỏ kia một cái bàn nhỏ, một cái ghế dựa nhỏ dùng để ăn cơm, Hà Nghiêm đã làm xong một cái giường gỗ nhỏ, hiện tại đang làm thùng tắm, mà Ngư Ngư đang vẽ, là một cái tủ quần áo nhỏ....
Một con heo có tủ quần áo riêng cho mình có quá kì quái không? Nói đùa, người ta cũng không phải là vật cưng bình thường!
Nếu không phải Hà Nghiêm rơi lệ cản lại, Ngư Ngư muốn làm cho nó một cái phòng chứa quần áo....
Tóm lại người trong phòng, không ai để ý đến tên thích khách kia.
Chờ đợi là một sự dày vò, nhất là chờ đợi ở trước mặt người có thanh danh khủng bố.
Cuối cùng thích khách cũng không chịu được nữa, không ngẩn đầu lên nhưng ánh mắt lại lén lút liếc về phía đám người Hách Liên Dạ.
Nhưng đáng nghi nhất chính là, hắn không nhìn Tiểu Trần Tử - chủ nhân của Động cung này, con mắt di chuyển, dừng lại trên người Ngư Ngư thêm mấy giây.
Không ngờ là nhắm vào nàng? Vậy sao lại chạy tới ám sát An thị vệ?
Nhưng mặc kệ nói thế nào, có người vì nàng mà thiên tân vạn khổ ẩn vào Đông cung, đương nhiên Ngư Ngư không thể cô phụ nỗi khổ tâm như vậy rồi, nàng lập tức nhìn về tên thích khách kia, giơ những gia cụ nhỏ trên bàn lên, rất là nhiệt tình nói, "Tinh xảo không? Gia cụ nhỏ thế này, rất khó làm, vất vả cho Hà Nghiêm thường xuyên rút xương lột da tù phạm trong vương phủ, thủ pháp rất nhuần nhuyễn rồi."
"...." Thích khách rùng mình một cái, sắc mặt đen như than, mờ hồ có xu hướng miệng sùi bọt mép.
Phát hiện mình dọa người ta sợ, Ngư Ngư vội vàng an ủi gã, "Ngươi đừng sợ, chúng ta sẽ không lột da của ngươi đâu."
"Thật, thật sao?" Người ta đều nói Hách Liên Dạ nhất ngôn cửu đỉnh, thích khách cảm thấy Ngư Ngư đi theo hắn, cũng là người của phủ Tĩnh Vương, sẽ không phá huỷ quy tắc của phủ Tĩnh Vương, vội vàng muốn nàng cam đoan.
"Đương nhiên là thật!" Ngư Ngư chớp chớp đôi mắt to tròn tinh khiết của mình, "Da của ngươi không đẹp."
Cả người thích khách đều bắt đầu run rẩy.
Đương nhiên, người thiện lương giống như Ngư Ngư, nàng lập tức liền ý thức được giọng điệu ghét bỏ của mình là không đúng, lại vội vàng an ủi một câu, "Nhưng xương cốt vẫn thực rắn chắc mà!"
"..." Nàng, nàng muốn rút xương của hắn.
Thích khách "nghe hiểu", run rẩy như gặp phải kích thích, hận không thể thật sự ngất đi.