Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

chương 161: bắt nạt người khác thì không thể nương tay

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lời nói thật âm ngoan, đáng tiếc không một ai để ý tới ông ta cả... Cả đoàn người không ai nhìn ông ta lấy một cái, vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của Tiết Hữu.

Ông già áo đen không thể chấp nhận được đãi ngộ này, hận không thể gọi mãng xà của mình ra nuốt gọn cả bọn, tiếc rằng...

Con mãng xà lớn không nghe lời lão đã đành, dưới sự chỉ huy của Ngư Ngư, con mãng xà màu trắng kia ngoan ngoãn cuộn thành một cục, còn phá lệ thân thiết giấu cái đầu có phần dọa người kia đi, nhìn qua giống như một cái đệm tựa màu trắng khổng lồ vậy.

Bọn người Ngư Ngư quả thật cũng đang sử dụng nó làm đệm tựa, không hề cảm thấy sợ hãi nướng thịt ăn trên cơ thể của nó.

Trời nóng nha, được dựa vào vật mà trời sinh đã có nhiệt độ cơ thể là lạnh, thì quả thật không khác gì một cái điều hòa tự nhiên cả.

Mọi người cảm thấy vô cùng thích thú...

Thua không đáng sợ, mà điều đáng sợ chính là kẻ thắng kia hoàn toàn không coi ngươi ra gì, còn biến thứ vũ khí mà xưa nay ngươi vẫn tự hào thành một món đồ chơi...

Đả kích tâm lý kẻ khác mới là điểm yếu chí mạng nhất.

Ông già áo đen tức muốn chết, chẳng qua nghĩ đến bí mật chỉ có ông ta biết, cuối cùng còn cảm thấy đã hòa nhau, liền cười lạnh một tiếng, “Mặc dù các ngươi đang cười, nhưng để lão phu xem các ngươi còn có thể cười đến khi nào!”

Nhìn qua sắc mặt của đội ngũ hai phe, mồ hôi Tiết Hữu chảy ròng ròng, vô cùng khó xử mà mở miệng, “... Nhị gia, ngài biết ta vẫn là thủ hạ của Tam sư huynh, mệnh lệnh của người, ta không thể không nghe theo.”

Sư đệ phất tay, “Chuyện trên núi, trở về rồi hãy nói.”

“... Vâng.” Thật ra Tiết Hữu càng sợ hãi hai người sư đệ và nam tử áo trắng hơn, chẳng qua trước kia vẫn luôn đi theo Tam sư huynh, chỉ đành nghe theo sự sai bảo của cấp trên, cấp trên bảo hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó, hiện giờ rơi vào trong tay sư đệ thì cũng không dám nói dối, ngoan ngoãn ăn ngay nói thật, “Những cung thủ đó... là thủ hạ của Tam hoàng tử Tề Hưng quốc Thành Vương Hạ Lan Đồ.”

“Thành Vương ở Nguyệt Loan quốc bị tiểu sư muội cho ăn một vố lớn, vẫn luôn muốn trả thù, Tam sư huynh nghe được tin tức liền chủ động tìm tới cửa, nói có thể giúp hắn ta.”

Trái tim nhỏ bé của Tiết Hữu đập thình thịch liếc nhìn sắc mặt của sư đệ, “Tam sư huynh còn sử dụng uy danh của sư phụ...”

Tên của Huyền Cơ lão nhân đã thuộc hàng đầu, có thể nói gần như không gì là không làm được, khó trách Hạ Lan Đồ lại nóng máu tự cho có thể đối đầu với Hách Liên Dạ.

Sư đệ chỉ xuống ông già áo đen, “Vậy còn chuyện kẻ này nói là sao?”

“... Ta không biết.” Tiết Hữu thật sự cũng không rõ lắm.

Tiếp tục hỏi mấy người khác trên núi cũng có đáp án giống như vậy.

Tình hình này khiến ông già áo đen lại thêm đắc ý, “Dù gì cũng chỉ là một đám nhóc, có thể biết được cái gì?”

“Nếu các ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, thì ta có thể nói ra bí mật kia, để các ngươi nhặt về một cái mạng, nếu không, trong vòng năm ngày tới...” Ông già áo đen cười khặc khặc, giọng nói khó có thể diễn tả đầy đủ độc ác băng giá.

Lời này của ông ta khiến Ngư Ngư phải nhíu mày, cảm xúc có phần trầm trọng.

“Sợ rồi sao? Sợ rồi thì quỳ xuống dập đầu đi!”

Chân mày Ngư Ngư càng nhíu chặt hơn.

Hách Liên Dạ vô cùng phối hợp hỏi nàng, “Tiểu nha đầu, nàng làm sao vậy?”

“Nhà tôi có một quy tắc, đó là không thể ức hiếp quần thể yếu thế...” Ngư Ngư cực kì khổ sở, “Chỉ số thông minh của ông ta thấp như vậy có phải cũng được tính là quần thể yếu thế hay không, vậy tôi không thể ức hiếp ông ta được rồi.”

Mọi người: “...”

Bị ảnh hưởng bởi bộ dạng khôn khéo chân thành của Ngư Ngư, Hách Liên Dạ cũng trở nên lương thiện hơn, ngồi thẳng người, nhắc nhở Ngư Ngư, “Vậy thì không nên cướp đồ của ông ta nữa.”

“Được rồi, trả rắn lại cho ông ta.” Ngư Ngư vô cùng đồng ý gật đầu, cũng đúng lúc đã gặm xong miếng sườn dê trong tay, quơ quơ sau lưng con mãng xà.

Sau đó... con mãng xà khi nãy vẫn còn bộ dạng chất phác thật thà đột nhiên thay đổi, lưỡi phun dài, đánh tới chỗ ông già áo đen.

Ông già áo đen sợ đến mức tay chân đều mềm nhũn, giọng khàn khàn luôn phát ra đủ các loại mệnh lệnh, muốn ngăn cản mãng xà tới gần, nhưng dường như mãng xà không nghe thấy gì, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Đệ nhất cao thủ của Tề Hưng quốc cũng không gặp phải bi kịch như vậy... Ông già áo đen đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ con rắn khổng lồ đến nuốt chửng, thi triển khinh công bỏ chạy, tiếc rằng tốc độ di chuyển của mãng xà vô cùng nhanh, ông ta chạy đã rất xa rồi nhưng vẫn chỉ có thể tránh né một cách chật vật trước sự công kích đuổi giết của mãng xà.

“... Vương phi, tại sao con rắn kia lại không nghe lệnh của ông ta nữa?” Hà Nghiêm không nói nên lời trước tình cảnh này.

“Nó không nghe thấy được.” Ngư Ngư rất bình tĩnh, “Lần đầu tiên khi tôi đánh một kiếm lên nó, thì liền dùng thuốc ảnh hưởng đến thính lực của nó, kể cả đến sáng mai thì nó cũng chưa khỏi được.” Khi nàng thao túng con rắn này cũng phải dùng đến dược vật.

Sự thật hóa ra lại đơn giản như vậy.

Hà Nghiêm lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, mặc niệm cho tất cả những kẻ đối kháng với Vương phi nhà bọn họ.

Hơn nữa đợi đến khi chủ tử và Vương phi thành thân rồi, thì trình độ biến thái của Tĩnh Vương phủ có phải sẽ càng tăng lên thêm hay không...

Con mãng xà này từ nhỏ đã được ông già áo đen cho ăn dược vật, mặc dù không thể có thân thể cứng rắn như thép, nhưng chỉ những cú đánh đơn giản cũng không thể làm nó bị thương được, ông già áo đen sợ chọc giận con mãng xà nên không dám mạnh tay, chỉ đành thục mạng chạy trốn, tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cái mạng của ông ta cúng khó bảo toàn.

Nhìn lại đám người kia vẫn thảnh thơi ăn thịt nướng...

“... Ngươi bảo nó dừng lại đi!” Rốt cục ông già áo đen đã không chịu đựng được nữa liền mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ ra lệnh.

Ngư Ngư ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía ông ta vô cùng gian xảo cười vang.

Nhìn thấy hành động cũng như nụ cười gian xảo này của Ngư Ngư, ông già áo đen thực sự muốn thổ huyết...

“... Được! Ngươi hãy bảo nó dừng lại, bây giờ lão phu sẽ nói!”

Bất đắc dĩ càng khiến lão tức giận hơn, nhưng chung quy vẫn phải cầu xin Ngư Ngư tha thứ.

Ngư Ngư gật đầu, “Ngươi dẫn nó quay về đây.”

“...” Ông già áo đen đành phải cắn chặt răng chạy về phía bên cạnh Ngư Ngư, coi bản thân như con mồi dẫn dụ mãng xà quay về.

Mãng xà lập tức đứng lại trước đoạn xương đã được Ngư Ngư bôi thuốc bột lên, ngoan ngoãn cuộn lại thành một cục, chỉ còn lại cái đuôi nho nhỏ lộ ra ở bên ngoài, nịnh nọt giơ giơ lên trước mặt bọn họ.

“Thật...” Hà Nghiêm day trán, cảm thấy tình cảnh này thật sự không đúng logic chút nào, “Thật đáng yêu...”

Có người sẽ cảm thấy một con mãng xà dài mấy thước là đáng yêu hay sao? Nhưng thực tế trước mắt lại “tàn khốc” đến vậy...

Ông già áo đen cũng bị tình cảnh trước mắt đánh cho choáng váng đầu óc đến nửa ngày, ngoài miệng không phục nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận Ngư Ngư vẫn có chút bản lĩnh.

Sư đệ nóng nảy vội vàng hỏi, “Tại sao ông lại nói mấy ngày tới chúng ta sẽ chết?”

Hắn lo lắng có thể trên núi có kẻ động tay động chân, nếu thật sự có điều gì gây tổn hại đến Ngư Ngư, vậy thì đừng trách Hách Liên Dạ sẽ bỏ qua cho mấy người họ.

Nhưng đáp án lại nằm ngoài dự liệu của mấy người họ.

“Ngươi cho rằng với thân phận của lão phu, tại sao phải nhận lời mời của một Vương gia nho nhỏ?”

Mặc dù ông già áo đen rất bi thảm trước bọn người Ngư Ngư, nhưng trước giới võ lâm của Tề Hưng quốc, sức uy hiếp của ông ta quả thật không phải chuyện đùa.

Hạ Lan Đồ vốn cũng chẳng phải là Vương gia có quyền thế, với địa vị của ông già áo đen, quả thật không cần phải đến ý đến hắn.

Sư đệ hơi sững sờ, “... Ngươi biết cái gì?”

Trên mặt ông già áo đen hiện lên vẻ khinh thường, “Ngươi thật sự cho rằng chỉ môn phái của các ngươi biết được hang động bí mật kia? Hang động kia nằm trong biên giới của Tề Hưng quốc, trên bề mặt lại mọc rất nhiều loại thảo dược trị thương có hiệu quả, chúng ta thân là môn phái đứng đầu của Tề Hưng quốc làm sao lại có thể không biết được.”

Truyện Chữ Hay