Phượng Lâm Sách ôm Trác Diệp đang kinh hô không ngớt và không ngừng giãy dụa bước nhanh trở về Thính Phong cư, đá cửa phòng ngủ văng ra, ném nàng lên giường, đè thân thể cường tráng của mình lên người nàng!
“Không ——!!” Trác Diệp bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai tay liền đánh liên hồi, hai chân vừa đá vừa đạp, sợ hãi lớn tiếng kêu lên: “Phượng Lâm Sách! Huynh muốn làm gì! Thả ta ra! Huynh không thể đối xử với ta như vậy!”
“Đóng cửa!” Phượng Lâm Sách không để ý tới Trác Diệp kêu la, trừng mắt, trầm giọng nói với mấy Tùng Mặc đã phát ngốc đứng ở ngoài cửa.
Tùng Mặc bị cả kinh không khỏi toàn thân run lên, lập tức tỉnh táo lại, cấp thiết tiến lên đóng kín cửa phòng ngủ, thật là đáng sợ! Vương gia nhà bọn họ lại… lại cưỡng ép Trác cô nương…
Hắn vẫn cho rằng chỉ cần một ánh mắt của Vương gia nhà hắn sẽ khiến đa số nữ nhân Thiên Thạc quốc đều sẽ điên cuồng nhào đầu về phía trước, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ chứng kiến một màn này vào ngày hôm nay… Vương gia nhà hắn mà cũng dùng phương thức cặn bã như vậy với nữ nhân?! Ông trời…ơi! Đây… Đây là Thụy Vương sao anh minh thần võ?!
“Phượng Lâm Sách! Huynh điên rồi sao! Huynh dừng tay! Thả ta ra! Không —— đừng——!!” Trong phòng ngủ, không ngừng truyền đến giọng nói vừa kinh sợ lại tuyệt vọng của Trác Diệp…
“Đã bắt đầu chưa? Đã bắt đầu chưa? NGAO NGAO ~~~ phụ vương thật uy mãnh! Cho ta xem xem, cho ta xem xem!” “bánh bao nhỏ” vọt vào Thính phong cư, hai mắt tỏa ra hào quang óng ánh, duỗi ra bàn tay nhỏ muốn mở cửa phòng ngủ ra…
Tùng Mặc giật mình kêu to một tiếng, một tay ôm lấy “Bánh bao nhỏ” rời xa cửa, kinh hãi nói: “Tiểu tổ tông tôi ơi! Cái này không được nhé!”
“Vì sao không được?” Lông mày “Bánh bao nhỏ” nhướng lên, trừng mắt y hệt Hắc Diệu Thạch, nghiêng đầu nhỏ khó hiểu hỏi.
“Quấy rầy Vương gia ‘Làm việc” thì mạng nhỏ của nô tài sẽ phải đi tong đó! Tiểu thế tử sợ là cũng tránh không được, sẽ bị phạt đấy…” Tùng Mặc cho là mình nói như vậy chẳng hề là quá lên chút nào!
“Ta chỉ mở một cái khe cửa nho nhỏ để nhìn một cái thôi…” “Bánh bao nhỏ” trưng khuôn mặt tươi cười, cố gắng cò kè mặc cả.
“Tiểu thế tử, nô tài van xin ngài, ngài đừng làm bừa, nô tài còn không muốn chết mà…” Tùng Mặc vẻ mặt cầu xin nói.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Bánh bao nhỏ nhíu mày, đưa thay sờ cổ, nếu quấy nhiễu phụ vương ‘xử’ Tiểu Diệp Tử” thì Tùng Mặc sẽ chết, vậy đoán chừng bé cũng phải tàn phế… thân thể của “bánh bao nhỏ ” run rẩy, hơi sợ nói: “Vậy coi như xong, ta ở ngoài này nghe một chút vậy…” Nói xong lại tiến lên một bước, dán một bên lỗ tai nhỏ trên cửa phòng…
Bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn vang lên, giống như có đồ vật gì đó đập vào trên cửa phòng, tiếp đến là hồi tiếng động”Choảng”, “‘Rầm sầm sầm”, là âm thanh cái gì đó bị nghiền nát…
“Bánh bao nhỏ” bị cả kinh lui về phía sau một bước, thoắt cái ngã ngồi trên mặt đất!
Xong rồi xong rồi, Vương gia nổi bão rồi! Hắn không muốn xui xẻo! Trái tim Tùng Mặc treo lên, cũng bất chấp tất cả, một tay ôm lấy “Bánh bao nhỏ” chạy ra khỏi Thính Phong Cư…
“Bánh bao nhỏ” run rẩy, ghé trên vai Tùng Mặc, mặc kệ cho hắn ôm ra khỏi Thính Phong cư, đây là “Chưa thỏa mãn dục vọng” sao? Quá dọa người rồi…
Trong phòng ngủ.
Trác Diệp bị Phượng Lâm Sách áp chặt dưới thân, cạp váy và áo ngoài sớm bị giật ra rồi, mái tóc mất trật tự, chật vật không chịu nổi…
Ngoại bào của Phượng Lâm Sách cũng đã bị hắn ném dưới giường, áo xốc xếch, lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc…
Hai tròng mắt của Phượng Lâm Sách trông giống như có hai ngọn lửa thiêu đốt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Diệp bởi chảy tầng mồ hôi vì kinh hãi và giãy dụa quá kích, cất giọng khàn khàn thâm trầm nói: “Bổn vương trước kia đúng là lãng phí quá nhiều thời gian và tính nhẫn nại rồi! Muốn đi?! Đừng có nằm mơ! Bổn vương hôm nay liền biến nàng thành nữ nhân của ta, cắt đứt ý nghĩ không an phận của nàng!”
Dứt lời, Phượng Lâm Sách đã nắm hai tay Trác Diệp, giữ chặt trên đầu nàng, một tay đè chặt hai tay của nàng lại, tay kia kéo một cái ở trước ngực nàng, giật đồ lót của nàng ra…
Hai tròng mắt xinh đẹp của Trác Diệp đã xuất hiện hơi nước mịt mờ, nhưng vẫn quật cường không chịu để cho nước mắt rơi xuống như cũ, xấu hổ và giận dữ nói: “Phượng Lâm Sách! Ngươi hèn hạ! Vô sỉ! Ngươi đường đường là Thiên Thạc thụy Vương gia, vậy mà dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy với một người con gái yếu ớt như ta! Ngươi… A……”
Trác Diệp còn chưa có nói xong, môi anh đào đã bị Phượng Lâm Sách hôn mạnh, đầu lưỡi xâm lược tính xông vào trong miệng nàng, nhào đến cái lưỡi của nàng điên cuồng quấn lấy…
“A…… A……” Trác Diệp cố gắng lắc lư đầu, nhưng vẫn không thoát khỏi được sự khống chế của hắn…
Thân thể Phượng Lâm Sách dán chặt lên thân thể mềm mại của Trác Diệp, bàn tay nóng hổi tùy ý hoạt động ở trên người nàng, ra sức kích thích nhiệt tình ở trong cơ thể nàng…
“A……” Trác Diệp tuyệt vọng nằm ở dưới thân Phượng Lâm Sách, cảm nhận nhiệt độ trên người hắn truyền đến khiến toàn thân nàng xụi lơ vô lực, không cách nào chống cự…
Bỗng nhiên, Phượng Lâm Sách thả đôi môi mềm ngọt ngào mê người của nàng ra, Trác Diệp vừa mới thở dốc một hơi, hắn lại ngậm lấy vành tai xinh xắn mượt mà của nàng, nhu hòa cắn, ngậm lấy, thân thể Trác Diệp lập tức bắt đầu căng cứng…, cảm giác từng đợt kích thích khó nói lên lời giống như là khổ sở lại như là sung sướng tê dại.
“Diệp, đừng sợ, ta sẽ rất dịu dàng, sẽ không khiến nàng đau…” Giọng nói rối tinh rối mù không thể che hết dịu dàng vàthương yêu…
Trác Diệp vừa sợ lại vừa vội, dùng hết khí lực toàn thân kịch liệt phản kháng không cho hắn tiến vào: “Khốn kiếp! Háo sắc! Thả ta ra! Ngươi cho rằng ngươi cưỡng bức ta, ta sẽ an phận ở lại bên cạnh ngươi sao? Ta cho ngươi biết, không có khả năng đấy! Không có khả năng đấy!! Không phải là một tấm màng mỏng thôi sao! Ta không quan tâm! Ta không phải nữ nhân ở đây, không có những quan điểm trinh tiết, quan niệm thuần khiết buồn cười kia! Ta chỉ là cảm thấy buồn nôn! Buồn nôn!! Ngươi hiểu không?! Hu hu hu…”
Không hiểu tại sao bị xuyên không lại còn bị cường hành giam lỏng mấy tháng, hôm nay… Không có yêu say đắm, không có lưỡng tình tương duyệt, lần đầu tiên của nàng lại bị Ác Ma đáng hận này cưỡng đoạt đi sao? Cảm xúc phẫn nộ, bất lực, không cam lòng cùng dâng lên trong lòng Trác Diệp, nước mắt rốt cục nhịn không được mà trào ra…
Phượng Lâm Sách như bị Trác Diệp nói trúng mà chấn động, ôm lấy nàng, không có động tác nào nữa, hắn nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Diệp đang trào ra những giọt nước mắt, bên trong mắt lóe lên vẻ đau thương: “Diệp Nhi, nàng bài xích ta như vậy sao? Ta chân tâm thật ý đối xử với nàng, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được sao?”
“Chân tâm thật ý đối xử với ta?” Trác Diệp rưng rưng cười lạnh: “Ngươi như vậy chính là chân tâm thật ý đối đãi ta đấy sao? Phượng Lâm Sách! Ngươi bị tng trùng xông lên não, đại, dâm, côn thì đúng hơn! Ta ghét ngươi! Ta hận ngươi!!”
“Không ——!” Phượng Lâm Sách gầm nhẹ một tiếng, ngồi dậy, lại duỗi tay kéo mạnh Trác Diệp vào trong ngực, đặt cằm lên cổ của nàng, vừa bá đạo vừa đau đớn nói: “Không được ghét ta! Không cho phép nàng hận ta! Không cho phép!” Dừng thoáng một chút, hắn lại thì thào nói nhỏ bên tai nàng: “Diệp Nhi… Diệp Nhi… Ta vô tình tổn thương nàng, ta chỉ là không muốn mất nàng, hoặc là nói ta sợ hãi mất nàng…”