Chuyển ngữ Thu Hiền Beta Đặng Trà My, Niệm
“Cô nói đi, muốn ban thưởng cái gì thì cứ mở miệng là được. Đúng lúc cô đang quỳ, cũng miễn cho một lát lại quỳ xuống để tạ ơn.” Phượng Lâm Duệ híp mắt, tay nâng cằm, nói như ban ơn.
Ban thưởng? Trác Diệp sững sờ nhìn Phượng Lâm Duệ, vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cô không cần phải gấp gáp, có thể chậm rãi nghĩ, trẫm cho cô thời gian…” Phượng Lâm Duệ ngừng một lát, lại rất “săn sóc” nói tiếp: “Cho cô thời gian ba nén hương! Cẩn thận mà nghĩ, nghiêm túc mà nghĩ, chưa hết thời gian thì chưa cần trả lời!”
Khóe miệng Phượng Lâm Ca khẽ nhếch, đau lòng nhìn thoáng qua Trác Diệp, lại đành chịu mà lắc đầu, quân không nói đùa, Hoàng Thượng đã nói như thế thì hắn cũng không thể cầu tình cho nàng, sợ là Diệp Nhi sẽ ăn chút đau khổ rồi…
Phượng Lâm Sách mím môi mỏng thành một đường, mặt không biểu tình liếc qua Phượng Lâm Duệ, cũng không nói gì.
Còn Thanh Trúc thì đồng tình nhìn thoáng qua Trác Diệp, trong lòng thầm than: Đúng là… Đáng thương….! Nhưng cũng đáng đời, tự tìm mà ra…
Trác Diệp nghe vậy thì khóc không ra nước mắt, choáng, hoàng đế keo kiệt này! Chẳng phải chỉ thắng hắn một bàn thôi sao? Còn chỉnh nàng như vậy. Mẹ nó, quỳ ba nén hương! Đoán chừng lát nữa phải bò dậy mất…
Nhưng mà… hắn ta vừa nói gì nhỉ? Ban thưởng? Lòng Trác Diệp thoáng chút dễ chịu, mặc dù nàng cứu Lâm Ca không phải là vì phong thưởng, nhưng ngu sao không cần đồ của hoàng đế keo kiệt. Muốn vật tốt gì đây? Nàng không tên, không chức, đối với nàng mà nói thì ban thưởng mang lợi ích thực tế ở phương diện vật chất, vàng bạc châu báu à? Đồ cổ tranh chữ ư? Tiền là đồ tốt! Ở nơi này, thứ cho nàng cảm giác an toàn chính là vàng bạc châu báu.
Nhưng vấn đề là nếu có nhiều tiền như vậy thì nàng cũng phải có chôỗ để tiêu xài chứ. Xuyên không gần nửa năm, chi phí ăn mặc đều là do Thụy vương phủ chi, lúc trước “thuốc cảm” bán cho Phượng Lâm Sách được năm trăm lượng bạc, thắng một ngàn lượng tại hội thi thơ Bích đình, lại thêm Phượng Lâm Sách hứa mỗi tháng cho nàng một trăm lượng tiền tiêu vặt, trên người nàng cũng có hai ngàn lượng, đây cũng là khoản tiền lớn rồi. Nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội tiêu xài đống ngân lượng ấy..
Aizz! Không có tự do thì có nhiều tiền như vậy có tác dụng gì đâu…
Trác Diệp nghĩ đến đây, trong lòng liền run lên bần bật, sắc mặt có vẻ kích động, Hoàng Thượng mới vừa nói nàng muốn ban thưởng cái gì thì cứ mở miệng là được. Vậy có phải là… nàng phải lợi dụng thật tốt cơ hội này mới được.
Có điều trước tiên phải tìm một lý do hợp lý mới được. Trác Diệp quyết định xong thì lập tức rơi vào suy nghĩ…
Chắc là vì trong lòng đã có lý do, nhưng bỗng nhiên Trác Diệp lại lộ vẻ do dự, huynh đệ ba người ở đây đều là người thông minh giữa vô số người thông minh! Bọn họ… Há lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Phượng Lâm Duệ nhìn Trác Diệp quỳ gối bên dưới, vẻ mặt thay đổi liên tục, lúc vui lúc buồn thì không khỏi nhíu mày kiếm, trong lòng cũng tự suy đoán, trong lòng nha đầu kia đang tính kế gì thế?
Phượng Lâm Sách cũng thu thay đổi của Trác Diệp vào đáy mắt, mím môi, đôi mắt lợi hại chăm chú nhìn Trác Diệp chằm chằm, mây đen giăng đầy trên khuôn mặt tuấn tú.
Phượng Lâm Ca mang vẻ mặt phức tạp nhìn Trác Diệp một lúc lâu rồi dời ánh mắt đi, có lẽ hắn đã đoán được điều mà nàng đang suy nghĩ, không kềm nổi thở dài mấy tiếng không thể nghe thấy, buổi nói chuyện ngày ấy, cuối cùng… Hù nàng rồi hsao?
“Ba nén hương đã qua, cô đã nghĩ kỹ chưa?” Phượng Lâm Duệ đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí im ắng trong sảnh.
Trác Diệp quay đầu nhìn cái lư hương kia, không phải chứ…Thời gian ba nén hương đã hết rồi…
Trác Diệp cắn răng quyết định, không nghĩ được nhiều như vậy, cơ hội khó có được, phải liều mạng thôi!
“Xin Hoàng Thượng ban thưởng dân nữ một tấm” hộ bằng!” Trác Diệp nằm rạp trên mặt đất, dập đầu nói.