"Vì sao ta lại có cảm giác có người đang nhìn chăm chăm vào ta!" - Phong Tuyết khẽ nhăn mày.
Không chịu đựng được nữa, Phong Tuyết lặp tức mở to mắt ra.
Trước mặt cậu ta là một con nhện à không phải mà là đại vương đang ngồi tòn ten trên nóc nhà chăm chú nhìn hắn.
"Chào buổi gần sáng, sứ thần!" - Lam Ninh thư thả.
"Cô muốn dọa ma à!" - Phong Tuyết vẫn chưa hoàn hồn.
"Làm gì có con ma nào xuất hiện gần sáng.
Người ta nói làm chuyện ác mới thấy những điều không nên thấy, ngươi phải đã làm chuyện ác rồi!" - Lam Ninh chuyển tư thế sang chóng tay lên cầm.
"Ta đã làm một chuyện mà người thường không dám làm, đó là bắt cóc vương phi của Đằng Cảnh.
Bây giờ ông trời đang trừng trị ta đây!" - Phong Tuyết sầu não.
"Trời nào trị nổi ngươi!" - Lam Ninh đung đưa chân.
Người canh gác bên ngoài nghe ồn ào bên trong phòng liền lập tức chạy vào.
Vừa bước vào liền thấy chủ nhân của mình đang bấn loạn tinh thần, theo trực giác của họ liền lập tức kiểm tra xung quanh.
Đến khi nhìn lên trần nhà thấy có người đung đưa trên đó, họ lập tức chạy tán loạn hồn bay đi đâu không ai biết.
"Đúng là một đám chết nhát!" - Lam Ninh chẳng hề đếm xỉa.
Nữ ma đầu của chúng ta tạm thời rời xa căn phòng của Phong Tuyết.
Mất ngủ khiến người ta cảm thấy luôn đói bụng, đảo xuống nhà bếp một vòng tìm gì bỏ bụng trước rồi đi phá tiếp.
"Chán quá, quá chán, nó chán kinh khủng!" - Lam Ninh leo lên một cành cây ngồi.
Đằng Cảnh đang thúc giục người lẫn ngựa chạy đi liên tục không ngừng nghỉ.
Kỵ Danh đến khi cảm nhận được mình đang nằm trên chiếc giường khá xốc mới mở mắt ra.
"Ai trói ta vào ngựa như lợn thế này!" - Kỵ Danh ngạc nhiên.
"Mừng quá ngài đã thức dậy rồi! Vương gia nói sợ ngài rớt xuống đất nên bảo thuộc hạ buộc như thế này a!" - Bạch Lâm hồn nhiên nói.
"Ngươi ngốc thế! Rốt cuộc Đằng Cảnh là chủ nhân ngươi hay ta là chủ nhân của ngươi?" - Kỵ Danh tức giận.
"Thì chủ soái là chủ nhân của thuộc hạ, nhưng lúc nãy người ngủ say như chết nên ai tỉnh thì thuộc hạ nghe người đó thôi!" - Bạch Lâm ngô nghê nói.
Kỵ Danh cũng đành bó tay, lần này bị Đằng Cảnh chơi một vố quê ơi là quê.
Từ khi Kỵ Danh bị lọt vào tầm ngắm của vương gia thì không lúc nào chủ soái được yên.
Người ta nói có sai đâu nam nhân tuy lớn đến mấy thì cư xử cũng như đứa trẻ.
"Cái tên đó một khi mở mắt là lại có chuyện ồn ào!" - Đằng Cảnh khó chịu.
"Có cần thuộc hạ báo với quốc vương Hỏa lan quốc đem chủ soái về không ạ?" - A Tịnh bình tĩnh nói.
"Không cần đâu để chút gặp tên da trắng kia ta ném tên này cho hắn, tới lúc đó ngươi hãy báo với quốc vương Hỏa lan quốc mang vàng chuộc hắn về!" - Ánh mắt kiên định.
"Dạ! Vâng ạ!" - A Tịnh hơi khựng lại.
Cảm nhận của vương phi phải nói là rất tốt, trong lòng cô đang cảm thấy vô cùng vui vẻ và hân hoan.
Lam Ninh dường như hôm nay là ngày được đoàn tụ với gia đình.
"Nữ ma đầu lại đi đâu rồi?" - Phong Tuyết vô cùng mệt mõi.
"Thưa đại nhân, vương phi đang nói chuyện với chim trên cây ạ!" - Đầy sự mệt mõi.
"Không bao giờ thấy người đó bình thường cả!" - Phong Tuyết thở dài.
"Vâng đúng vậy ạ! Tính cách ngang ngược, hành động thì nhẹ nhàng nhưng lời nói thì đanh thép, luôn đọc được suy nghĩ của người khác! Thuộc hạ chỉ thích mỗi Hoa Thúy cô nương thôi!"
"Sẽ mau chóng gặp được Hoa Thúy thôi! Còn nữ nhân leo cây kia thích làm gì thì làm, chúng ta cũng không cản được đâu!" - Phong Tuyết từ bỏ.
"Báo đại nhân, đoàn quân của Du quốc đã đến chân núi rồi ạ!" - Binh lính chạy vào báo tin.
Phong Tuyết khẽ cười một cái rồi đi vào trong chuẩn bị để tiếp đãi vị hoàng đế thứ hai của Du quốc.
Trước khi đi vẫn không quên căn dặn một điều quan trọng.
"Bằng mọi cách các ngươi phải trói được nữ nhân đội lớp khỉ đo, ai trói được ta sẽ thưởng to!" - Phong Tuyết kiên quyết.
Lam Ninh sau khi ngắm bình minh xong liền từ trên cây tuột xuống.
Cảm nhận bên dưới có những ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn mình, đến giữa cây cô ấy liền dừng lại.
Nhìn thấy bên dưới rất đông người, tay cầm dây thừng nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát.
Lam Ninh liền bò lên lại trên ngọn, nhìn vương phi bây giờ giống y như con thằng lằng.
"Lên đây mà bắt ta!" - Lam Ninh tỏ vẻ thách thức.
Lần lượt người trèo lên nhưng bị Lam Ninh đá xuống, nhưng quân địch quá nhiều một mình vương phi chống không kịp.
Trong lúc lơ là vương phi bị một tên nắm được chân chuẩn bị kéo cô xuống.
Bỗng chốc từ đâu có một mũi tên bay đến ghim bàn tay của người đó vào trong thân cây.
"Kiến hôi mà cũng dám chạm vào vương phi của chúng ta!" - Thủ lĩnh đội ám vệ nói.
Nếu ám vệ đã có mặt ở đây thì chắc chắn cung tiễn cũng ở đây.
"Vương phi lúc dạy có bảo chúng ta rằng khi có sự hiện diện của người thì không được phép giết người!" - Thủ lĩnh nói.
Đồng loạt các ám vệ lao đến bắt nhóm hết bọn tay sai của sứ thần Tuyết lễ quốc.
Những ám vệ này làm việc độc lập nên đội quân của đại vương gia chỉ mới đến chân núi, nhưng những người này đã có mặt tại đây..