Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.”
Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt.
“Trở về là tốt rồi.”
Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười..
“Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên.
“Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé.
“Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại.
“Vì sao lại không thể?”
“……”
Gió phiêu đãng nhìn mọi người nói nói cười cười, Băng Tuyết Nhi cũng không kìm nổi nhấc khoé miệng, như sen hồng nở rộ, xinh đẹp rực rỡ.
Phóng mắt lên trời nhìn ánh trăng sáng tỏ, tương lai trước mắt sẽ thật sự hạnh phúc.
Cuộc sống đôi khi chỉ cần như vậy là đủ.
Nhưng tội nghiệp đứa con trai mới mười tuổi bị cha dao cho chức vương gia rồi chạy đi khắp nơi du ngoại cũng với mẫu thân của mình.
Còn về Lão Ba và Lão thì chạy về U cốc suốt ngày đuổi nhau chửi nhau miết.
Tình cảm của người Minh Mai và người Ảnh tiếp tục nở rộ.
Cuộc thành thân của người diễn ra một cách linh đình vui vẻ( Vậy là sắp có cháu bồng rồi còn đâu
--- ------ ------ ----
- Lãnh giwof chúng ta đi ngoa du thiên hạ được không
- Được nàng đi đến đâu ta đi đến đó.