Sau khi được kiểm tra tổng thể sức khoẻ cho đến tình trạng thai nhi cô với Hàn Thiên mới được quay trở lại phòng Vương Gia Uy đang nằm
Lúc nghe được con trong bụng không sao thì cô mới thở phào nhẹ nhõm
Vì cô sợ nếu xảy thai rồi biết ăn nói sao với anh đây bây giờ vì cô có thể thấy được anh đặt cả tâm huyết vào cái thai cuối cùng này
Cho nên bằng tất cả cô phải bảo vệ tốt thai nhi này tuy mỗi lần mang rồi mỗi lần sinh con thật rất mệt nhưng vẫn cảm thấy rằng đó là điều trời phù hộ cho anh và cô
" Uy sao rồi anh "
" Ban nãy Tôn nói vì thuốc mê vẫn còn nên cậu ấy chưa tỉnh "
Tần Nhi quên bén đi là anh khắc tinh với thuốc mê mỗi lần bị thương chích gây mê tới tận ba đến bốn tiếng sau mới tỉnh lại
" Mẹ ! mẹ có sao không "
" Ơ ba đứa sao lại ở đây "
Vừa bước vào chân rồi tay cô bị ba cô cậu vay chặt rồi nắm lấy làm cho bỗng chốc cô giật mình vì hành động bất ngờ này
" Dạ là cậu út đưa con vào "
" à vậy à vào đây con còn nhỏ làm được gì nào "
Tay chân cô vẫn bị nắm chặt khư khư cho nên đành để mặt cho ba đứa nhóc vay bua mình
Còn cô thì vẫn bước xuống ngồi gậ anh đang nằm im trên giường
Khuôn mặt sau khi điều trị cũng dần dần trở nên trạng thái thường ngày , ưu tú lạnh lùng đi nhưng vẫn toát ra vẻ uy quyền
" Mẹ chỉ thương ba thôi chẳng thương tụi con gì cả "
" Sao Nghị nói vậy mẹ thương ba cũng thương các con "
Tần Nhi bị câu nói ghen ăn tức ở của cậu con trai mà dở khóc dở cười , biết được sao giờ vì đó là con của cô và anh
" Nghị không nhìn thấy ba bệnh hay sao con không thương ba "
" Nhưng con thuơng mẹ hơn "
" Uầy không được ba nghe ba sẽ buồn lắm biết không , giờ mẹ nói cho con nghe nếu không có ba làm sao mẹ sinh ra được ba đứa "
Cô ngồi nghiêm chỉnh nhìn về hướng của ba trẻ nhỏ đang trầm đầu suy nghĩ
" Con biết rồi , sau khi ba tỉnh con sẽ nói là con thương cả ba ba ba nữa "
" Vậy mới ngoan trái tim của các con có rất nhiều khoan nên hãy bao dung cho những ai con cần yêu thương "
" Dạ con hiểu rồi ạ "
Tần Nhi khoan thai mà nở nụ cười với ba đứa con của mình rồi đặt nhẹ nụ hôn vào má của từng đứa
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên kiên định trước bọn nhỏ như thế chắc là vì anh cô mới như thế này
" Bây giờ Nghị đại diện cho các em trả lời câu hỏi của mẹ được không nè "
" Dạ được "
" Con sắp xếp vị trí mà con coi trọng nhất trong gia đình "
" No.
là mẹ yêu - No.
là ba lão đại - No.
là Cậu Tôn - No.
là Chú Thiên Thiên - No.
là các em của con "
Ai nấy trong phòng điều tá hoá với cậu anh trai này chỉ mới vừa ba tuổi đã nói ra những lời như thế này không biết sau này như thế nào nữa
---------------------------------------
Đúng như suy đoán của cô ngay lúc đầu sau bốn tiếng ngấm hết thuốc mê anh đã hoàn toàn tỉnh lại
Nhưng khi anh tỉnh lại đã là xế chiều , Tần Nhi cũng đã ngủ thiếp đi lúc nào rồi
Anh đưa cánh tay của mình xoa xoa đầu của cô rồi nở nụ cười nhẹ nhàng
" Ba ba tỉnh lại rồi "
" Ba đứa sao ở đây "
Anh bất ngờ khi ba đứa trẻ ùa đến bên anh , giống như là kẹo cao su chổ nào dính được là bám vào như đinh
Anh không trách cũng chẳng thấy khó chịu khi mình bị quây bủa như thế này ngược lại còn rất hạnh phúc cười đến híp cả mắt
" Ba không sao rồi "
" Ba ơi ba nói chuyện với tụi con được không "
" Tất nhiên "
Anh trầm giọng hẳn đi bỏ tay ra khỏi đầu tóc cô rương người bế Gia Nghị lẫn Tần Vỹ và Tiểu Ngư lên giường của mình khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn đó chính là tác phong của anh
" Ba ơi có phải hai đứa con không ngoan đúng không "
" Đâu Nghị và Vỹ rất ngoan hai con còn biết tự chăm sóc rồi biết cách an ủi khi ba buồn nữa sao gọi là không ngoan "
" Không phải "
Anh cảm thấy hai cậu con trai này của mình từ trước đến nay rất lạ từ lúc sinh ra đã trầm tỉnh rất nhiều rồi đến lúc biết nói không bao giờ nói nhiều như này
Và điều hiển nhiên anh thấy lạ rằng Nghị và Vỹ tuy là con nít nhưng chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như ngày hôm nay
" Con chưa từng nói chữ yêu thương ba bao giờ đúng không "
" Và khi con kể cho mẹ nghe mẹ đã nói cho tụi con một tràn là phải bao dung trái tim mình hơn "
" Không chỉ thương mình mẹ mà phải yêu lẫn ba lão đại "
Cả ba đứa trẻ cùng nhau đồng thanh với nhau nguyên một tràn dài làm cho anh ngạc nhiên khôn xiết
Kể từ khi nào Nghị và Vỹ trở nên như vậy Tiểu Ngư thì quá khác anh biết con bé là người rất dễ bộc lộ cảm xúc của mình
Nhưng với hai cậu con trai này thì quá đổi ngạc nhiên anh như không tin vào được hai cậu bé trước mặt là con trai của anh
" Ba đừng ngạc nhiên thế chứ chẳng lẽ ba không thương tụi con "
" Nói bậy ba tét mông "
Hai đứa trẻ kia lại bắt đầu rương bộ mặt ma quỷ với ba nó , đột nhiên hai cặp mắt nhìn nhau láo liên như đang ra hiệu gì đó
" Chụt ! chụt.
.
"
Hai tiếng hôn kêu lên rất to phát rộng ra cả phòng , hai cậu nhóc vẫn còn đinh đinh bờ môi nhỏ của mình trên khuôn mặt ba nó
" Con thương ba ba là duy nhất "
" Vỹ Vỹ cũng yêu ba nữa "
" Thy Thy cũng vậy "
Anh hạnh phút cười híp cả mắt tràn ngập sự vui vẻ trong đó khi được ba đứa con này quay quanh tỏ lộ những lời ngọt ngào như thế này với anh
" Anh nên cảm ơn em đi là vừa "
" Em dậy rồi "
Tần Nhi đã tĩnh được khoảng mười phút nhìn được cảnh tượng của bốn ba con tràn ngập tình yêu thương ngọt ngào đó
Trong lòng cũng cảm thấy hạnh phút vui lây , một người đàn ông cao cao tại thượng không coi ai ra gì nhưng khi ở cạnh cô và con anh trở nên dịu dàng hẳn đi
" Anh coi anh đi dạ dày bị loét hệ cho anh là chỉ nhẹ mà thôi "
" Mẹ đừng trách ba chứ không phải tại mẹ hay sao ! hihi "
Vương Gia Nghị nghịch ngợm trong lòng anh nhìn thấy mẹ tĩnh ngủ bèn nói câu hóng hách y như ba nó
" Con hay quá ! ừ tại mẹ được chưa ông tướng "
Tần Nhi đành nhẹ lòng chiều theo con nhưng một phần cũng là do cô mà ra chứ đâu có trách thì trách cả hai thì hơn
Đang trầm tư suy nghĩ thì cô cảm giác được môi của mình có hơi ướt ác ngẩn đầu lên mới thấy được là anh đang hôn cô.