Khuôn viên căn phòng trở nên im lặng hẳn đi , những thanh âm từ hơi thở thở ra đều đều
Ánh mắt Tần Nhi trở nên thấp thỏm lo lắng hơn khi nhìn vào hai người đàn ông lạnh băng , trẻ con cao cao tại thượng
Đang nằm im phăng phắc trên chiếc giường bệnh sự lo lắng trổi dậy
Hai anh em họ đã hôn mê được tuần tại sao lại chưa tỉnh
" Chị ..
dâu "
Tiếng của Vương Tôn nhè nhẹ thấp thoáng qua , giọng khàn khàn kèm theo phần u mê
Hai mắt nhắm nghiền vẫn từ từ mở ra thấp thoáng
Anh cảm nhận được toàn thân đâu đâu cũng đau nhức khắp vùng
" Tôn em tỉnh rồi thế nào đau không ? Đợi chị gọi Cao Trí "
Nói rồi cô hối hả chạy ra khỏi phòng bệnh trên khuôn mặt một phần vui mừng một phần lo lắng trong lòng
Tôn tỉnh rồi vậy tại sao - tại sao anh chưa tỉnh anh có thế nào cô biết thế nào
" Cao Trí cậu đến phòng bệnh mau đi Tôn em ấy tỉnh lại rồi "
" Được phu nhân đi theo tôi "
Hai tiếng bước chân thanh thoát nhanh gấp đi vào bên trông căn phòng bệnh
Lúc này Vương Tôn đã bước xuống giường ngồi bên cạnh anh trai mình
" Trí sao anh tôi chưa tỉnh "
" Tôn chỉ là ý thức vết thương chưa lành , bây giờ cậu nên lo cho bản thân mình vết thương vô cùng nặng đừng di chuyển nhiều "
Cao Trí hoang mang khi thấy Tôn bước xuống giường còn kèm theo vài phần xúc cảm , anh sợ sẽ động nhiều đến vết thương
" Yên Tâm "
" Cậu lên giường cho tôi kiểm tra "
Vương Tôn cũng đành nghe theo bước lên chiếc giường của mình ngoan ngoãn chờ đợi đến kiểm tra nhưng ánh mắt vẫn liếc qua khuôn mặt nghiêm nghị , lạnh lùng kia
Tần Nhi nhìn anh trong đau lòng rõ ràng , thương xót nhìn anh gầy gò
Thân thể nằm bất động trên chiếc giường trắng kia , bàn tay to lớn ấm áp trông bàn tay nhỏ của cô
" Uy anh tỉnh lại cho em khó khăn lắm mới có tình cảm với nhau "
" Anh tỉnh lại ...!cho em "
" Tôn tỉnh lại sao còn ...!anh "
" Uy ...!Uy xin anh "
Thật sự từ ngày anh hôn mê ngày nào cô cũng bên cạnh trò chuyện , chăm sóc cho anh
Nhưng chưa bao giờ anh tỉnh lại sau cơn hôn mê
" Phu nhân cô cho tôi kiểm tra mạch được hay không "
" Tự nhiên "
Cao Trí sau khi nhận được sự đồng ý từ cô mà khiêm tốn lịch sự cầm cổ tay nhỏ từ từ bắt mạch cho cô
Bất giác cặp mắt mở lớn trông có vẻ ngạc nhiên vui mừng
Khoé miệng cong lên tuyệt mỹ như phát hiện ra điều gì đó
Anh lịch sự chấp hai tay sau lưng bỗng chốc cúi người hướng Tần Nhi
" Chúc mừng phu nhân đã có hỷ sự rồi "
" Có thai cậu nói thật sao "
" Không dám hai lời "
Trên khuôn mặt trở nên phấn khởi hơn phần nào khi nghe tin dữ tin vui mừng đó
" Mình thật sự có con với anh ấy rồi sao "
Vừa nói vừa cười trong vui vẻ , bất giác những giọt lệ long lanh rơi xuống khuôn mặt hồng hào của cô nước mắt đó chứa đựng nhiều hạnh phúc vô cùng
" Uy anh tỉnh lại đi chúng ta ..
chúng ta có con rồi "
" Sao chị có con rồi vậy là em sắp được làm cậu ư ..
"
" Đúng rồi "
" Coi chừng vết thương "
Đang trông niềm vui khó tả bỗng giác dập tắt đi sau lời nói lạnh như băng của Hàn Thiên
Thật ra anh đã đứng ngoài từ trước đó và đã nghe hết toàn bộ câu chuyện
" Hahaaa ta sắp có cháu "
" Anh này kì ghê "
" Kì gì kì vẫn là cháu của anh "
Tần Nhi vui mừng khi nhìn thấy anh cùng Tôn nở nụ cười trên ghẹo với mình
Cô nhìn qua Vương Gia Uy ánh mắt trở nên vô hồn trổi dậy
Thật sự muốn cho anh biết thật sự muốn coi biểu hiện của anh thế nào
Màn đêm trải dài trông đêm lạnh khuôn viên căn phòng trở nên ấm cúng hơn phần nào im ắng hơn phần nào
Chiếc giường bên góc trái hiện lên hai thân ảnh tại thượng , nghiêm trang đang không được thoả đáng
Thì ra hai người họ đang ôm nhau thắm thiết ngủ một giấc thật say không ai khác là Vương Tôn và Hàn Thiên
" Thật là "
Cao Trí bất ngờ mà bĩu môi trước hình ảnh đập vào mắt anh
Vị Nhị Gia , Vị Tam Gia mà Cao Trí anh biết đây hay sao
Anh cũng nhìn sang Tần Nhi lúc này cũng đang thấp thoáng đã ngủ từ lúc nào không hay
Bản thân cũng sợ rằng nếu cô không chịu nghỉ nghơi đúng giấc sẽ ảnh hưởng cao đến đứa trẻ dù sao cũng đã gần tuần
Như vậy sẽ làm cho sức khoẻ cô không chịu nổi dẫn đến sau nay có thể sinh non
Thật ra từ lúc Vương Gia Uy hôn mê đến nay cô chưa từng ngủ hay ăn ngon bất cứ thứ gì chỉ ăn qua loa rồi ngủ vài giấc rồi thôi.