Hàn Phỉ nhìn bọn họ có vẻ đã an phận không ít, cũng không có ý định làm khó, lười biếng nói: "Vì thế, các ngươi đã biết tình hình của mình chưa? Trước hết, nói cho ta biết tên đi, các ngươi yên tâm, nếu như ta muốn các ngươi làm gì, thì hiện tại các ngươi cũng không thể làm được đâu."
Câu nói sau cùng mơ hồ mang theo ngữ khí trào phúng.
Không nghĩ tới, năm người kia trong nháy mắt liền vô cùng tích cực, cũng quên chuyện vừa rồi, nói thẳng: "Đây là ý gì? Còn có cái gì chúng ta không làm được? Cô nương đừng quá khinh thường người khác!"
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười như hồ ly, nói: "A, hay là những thứ này, chờ lúc các ngươi có năng lực hãy nói tiếp đi."
Trong lòng năm người đều bị nghẹn một hơi, bọn họ thân là thành viên của Ám Sát các, bên ngoài có không biết bao nhiêu người muốn bỏ ra một số tiền lớn mời bọn họ đến, đã khi nào bị khinh thường như vậy, nhưng vì hai Sát Thần bên người Hàn Phỉ, nên họ biết điều liền ngoan ngoãn im lặng.
Hàn Phỉ thấy sự tình gần như đã tới lúc mấu chốt, liền nói thẳng: "Ta hỏi một lần cuối cùng, thần phục, hoặc là rời đi, ta xưa nay không thích miễn cưỡng người khác."
Trong lúc nhất thời, năm người trầm mặc, ngược lại Tề Ngộ Không là người đầu tiên đứng ra, nói: "Hàn cô nương, lựa chọn của ta ngươi luôn luôn biết rõ."
Tề Ngộ Không đi tới phía sau Hàn Phỉ, bày ra tư thế hộ vệ vô cùng nghiêm chỉnh, bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Ngọc Long là người thứ hai đứng ra, lần này, trên nét mặt hắn không còn một tia phân vân, nói: "Ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Trừ tin tưởng ta, ngươi không còn lựa chọn nào khác."
Ngọc Long thở ra một hơi, đúng vậy a, hắn đã lựa chọn phản lại tổ chức, liền không còn cơ hội hội hận nữa rồi, mà vừa nãy, Hàn Phỉ cũng biểu hiện ra rằng nàng rất có thực lực.
Nếu đã như vậy..
Ngọc Long nói: "Tại hạ Ngọc Long, đứng hàng trong Ám Sát các, từ nay nguyện ý trung thành với cô nương."
Ngay cả Ngọc Long cũng đã tỏ rõ thái độ, ba người còn lại cũng quỳ xuống.
"Tại hạ là Chấn Hải, đứng hàng tại Ám Sát các, từ nay nguyện ý trung thành với cô nương."
"Tại hạ Nhất Bác, đứng hàng tại Ám Sát các, từ nay xin nguyện ý trung thành với cô nương."
"Tại hạ Mưu Bình, đứng hàng tại Ám Sát các, từ nay xin trung thành với cô nương."
Hàn Phỉ nghe tên những người này nửa ngày, có chút đau đầu, nói: "Tên của các ngươi lung ta lung tung nha, ừm, tên của Linh Tam, Linh Tứ êm tai như vậy, lại đơn giản dễ nhớ."
Linh Tam, Linh Tứ: "..."
Tại sao được thổi phồng mà hai người lại không có một chút xíu cao hứng nào thế nhỉ!
Ngọc Long trước tiên nói: "Cái này là tên thật của chúng ta, chỉ có người gần gũi đáng tin cậy mới được dùng để xưng hô với nhau thôi."
Hàn Phỉ vuốt cằm nói: "Vậy sau này dùng danh hiệu đi, ba người các ngươi liền gọi theo thứ tự là Giáp, Ất, Bính đi."
Ba người cười khổ, nhưng lại không có dị nghị gì, khi nói ra câu nói kia, bọn họ liền thật sự đã thừa nhận Hàn Phỉ là chủ nhân của họ, chủ nhân muốn lấy cho họ danh hiệu gì thì dĩ nhiên là không có vấn đề, dù cho danh hiệu này vô cùng tầm thường.
Tề Ngộ Không căng thẳng trong lòng, nói: "Tên ta.."
Hàn Phỉ mỉm cười: "Gọi ngươi là Đại Thánh là tốt rồi."
Tề Ngộ Không thở ra một hơi, Đại Thánh chí ít so với Giáp, Ất, Bính thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Ngọc Long cũng cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Vậy ta đây.."
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Tiểu Ngọc."
Sắc mặt Ngọc Long trở nên xanh biếc, bốn người còn lại muốn cười nhưng không dám cười, chỉ mừng thầm, vừa rồi may mà người đầu tiên động thủ không phải là bọn họ, Hàn cô nương này nhất định là vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi, cho nên mới trả thù như vậy! Quả nhiên thật ác độc! Ngọc Long là một hán tử khôi ngô, khỏe mạnh như thế, nhưng lại bị gọi với cái danh xưng Tiểu Ngọc này, không biết trái tim có tan vỡ không đây.
Hàn Phỉ vỗ tay một cái, nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, các ngươi cứ gọi như vậy nhé, ta đã chuẩn bị một gói thuốc cho các ngươi, nhớ mang về uống, ừm, việc khác chờ ta xuất cung lại nói."
Hàn Phỉ lấy ra mấy gói thuốc, nhất nhất đưa cho bọn hắn, khiến cho bọn họ rất khiếp sợ.
Người này đã sớm dự liệu được trước rồi sao?
Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Ta muốn ngủ trưa một giấc, các ngươi đi mau đi, đừng quấy rầy ta, nhớ uống thuốc, lần phát tác tới đây của các ngươi cúng sắp tới rồi, uống tạm thuốc này để đối phó sẽ không đến nỗi chết đâu."
Năm người: "..."
Lựa chọn đi theo một chủ nhân như thế này, không biết cuộc sống sau này có trải qua được không đây!
Hàn Phỉ sau khi tiễn sát thủ này đi liền bắt đầu mưu đồ, hiện ở trên tay nàng coi như là có người có thể dùng, không đến nỗi chuyện gì nàng cũng phải tự thân xuất mã, đúng là chuyện tốt, vì thế năm người này nàng nhất định phải bảo vệ, nếu vậy thì độc trên người bọn họ chính là vấn đề vướng víu nhất.
Kỳ thực mà nói, Hàn Phỉ cũng không quá nắm chắc, nhưng đấy là trước kia, hiện tại nha..
Khi có được sách thuốc nam thần tặng, thì nàng có tám thành nắm chắc, cho dù cuối cùng không thể trị tận gốc, nhưng ít nhất cũng có thể kéo thêm thọ mệnh cho họ một quãng thời gian dài.
Hàn Phỉ đâm đâm hệ thống, nói: "Ta muốn đổi lấy diệu thủ hồi xuân, phải mất bao nhiêu tinh tệ mới có thể đổi được?"
Hệ thống ngẫm lại, nói: "Có thể đổi được, kí chủ muốn tăng cường tỷ lệ thành công sao?"
"Hừm, một người trong năm người bọn họ ta đều không thể bỏ được, đều phải cứu sống, cho nên ta muốn dùng diệu thủ hồi xuân, loại cùng với lần sử dụng cho tiểu Văn Thư đấy."
"Kí chủ, với bọn họ chỉ cần sử dụng diệu thủ hồi xuân cấp bậc thấp là được rồi, cấp bậc thấp là tinh tệ một lần."
"Vậy phải chi tinh tệ cơ à.."
Hàn Phỉ âm thầm líu lưỡi, đây chính là một số chỉ tiêu cực lớn đấy, nàng làm sao để có thể kiếm được chừng ấy cũng là một vấn đề.
Ngay đêm đó, Hàn Phỉ không đi tới Tù Tình cung của nam thần, mà ở lại trong phòng mình chăm chú viết thư.
Nàng không phải không muốn gặp nam thần, nhưng nàng sợ không quay lưng rời đi được, một tháng ly biệt với nàng là quá dài sẽ khiến nàng buồn thương, nàng không muốn đối mặt với tình huống đó, cho nên nàng lựa chọn viết thư.
Chí ít viết thư có thể nói ra rất nhiều lời buồn nôn mà bình thường không dám nói trực tiếp khỏi miệng.
Hàn Phỉ viết rất nghiêm túc, biểu hiện cũng rất căng thẳng, ngay cả chính nàng cũng không biết, thì ra nàng lại để ý phong thư này như vậy.
Viết xong, Hàn Phỉ còn xác nhận lại nhiều lần mới xếp lại, có chút mặt đỏ tim đập, chậm chạp một hồi mới gọi Linh Tứ.
"Linh Tứ mau ra đây! Ta biết ngươi đang ở đây! Mau ra đây nha!"
Trong giọng nói còn mang vẻ dụ dỗ, giống như đang gọi chó nhỏ, mèo nhỏ vậy.
Linh Tứ không cam lòng mà hiện thân.
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Giúp ta giao cho Vương gia đi."
Linh Tứ nổ tung: "Ta không phải là người đưa thư!"
Hàn Phỉ kinh ngạc: "Nhưng ngươi biết bay nha!"
Linh Tứ phẫn nộ: "Ta là Ảnh Vệ! Ngươi biết cái gì là Ảnh Vệ không hả?"
Hàn Phỉ đem thư kín đáo đưa cho hắn, nói: "Ta không biết, ngươi nhất định không được nhìn lén nha, nhớ phải giao tận tay cho Vương gia đấy."
Linh Tứ suýt nữa tan vỡ, kêu thảm: "Ta rốt cuộc đã gây nên nghiệp gì mà lại bị sắp xếp đi theo ngươi hả?"
Nhưng Linh Tứ mới vừa nói xong câu đó đã nhìn thấy Hàn Phỉ thất lạc cúi đầu, giống như vô cùng ai oán tủi thân, hắn có chút sởn cả tóc gáy.
Hắn vừa nói sai cái gì sao? Vì sao Hàn cô nương này lại dùng ánh mắt như đối với một tên đàn ông phụ bạc mà nhìn hắn như thế!
"Hàn cô nương, ngươi không sao chứ?"
Hàn Phỉ thở dài một tiếng..