Hạc lão đang đứng ở một bên lại không cảm thấy cao hứng, hầu như tất cả mọi người đều cảm giác được vị này đang bất mãn, nét mặt già nua vốn từ mi thiện mục cũng đã trở nên nhăn nhó, dọa cho Hàn Thượng Thanh đến phát sợ, một câu cũng không dám tiến lên dò hỏi.
Hạc lão đúng là không cao hứng, nhưng chính hắn cũng không hiểu vì sao lại mất hứng như thế, những món ăn này là do đồ nhi của hắn khổ sở, nhọc nhằn làm ra, hắn còn chưa kịp vui mừng cho chính mình vì đã thu được một đề đệ tri kỉ, đã nhìn thấy sắc mặt Hàn Thượng Thanh một bộ dương dương đắc ý.
Rõ ràng đây là đồ đệ của hắn!
Hàn Phỉ chú ý tới vẻ mặt của Hạc lão, hơi suy nghĩ một chút, nhớ đến vị sư phụ có tính nết tiểu hải tử khác hẳn bề ngoài của mình liền hiểu rõ, nàng có chút dở khóc dở cười.
Thừa dịp mọi người đều không chú ý tới nàng liền nhét cho Hạc lão một chiếc bánh bao được bọc cẩn thận trong lớp giấy dầu.
Đây là món ăn nàng cố ý làm cho hắn, bên trong có bỏ một ít thảo dược mùi thơm ngát, không chỉ ăn ngon, còn có ích cho sức khỏe, nhưng nàng không làm nhiều, liền để lại cho mình cũng sư phụ.
Lại nói, trù nghệ của Hàn Phỉ hoàn toàn là do ở hiện đại bị ma luyện mà thành, nàng chỉ là một cô nhi giãy dụa lớn lên, cố gắng luyện tập nấu ăn thật ngon cũng coi như một nghề có thể kiếm sống, những chiếc bánh ngọt đơn giản này, căn bản không đáng nhắc tới!
Một bữa điểm tâm này, dưới nụ cười vui mừng của Hàn Thượng Thanh, sắc mặt cứng ngắc của nhị phu nhân, vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Yên, cùng với Hạc lão đang lén lút cười mà kết thúc.
Sau khi ăn sáng xong, Hạc lão thay đổi ngay sắc mặt, đem dược tài đi xử lý tốt, sau đó cùng với Hàn Phỉ cầm cây Tuyết Liên đi sắc thuốc, tự mình kiểm tra quá trình nấu thuốc.
Hàn Thượng Thanh cũng khẩn trương không dám lại gần quấy rối, cũng ra lệnh cho mọi người không gây ra tiếng động, mặc dù hắn chỉ là kẻ ngoại đạo nhưng cũng hiểu rằng, thời điểm một đại phu đang sắc thuốc không cho phép người khác quấy rối.
Thời gian từng chút trôi qua, sau khi toàn bộ nước trong bình thuốc đun chỉ còn một bát chất lỏng sền sệt màu đen, trán Hạc lão cũng đã đổ mồ hôi, hắn cảm thán mình quả nhiên đã già rồi.
Hàn Thượng Thanh cẩn thận từng li từng tí một tự mình đi bưng chén thuốc kia, cũng không hề nhờ tay người khác, đem tới phòng Hàn Văn Thư.
Sau khi nhìn thấy Hàn Thượng Thanh bưng thuốc đến cho Hàn Văn Thư, Hàn Phỉ liền lẳng lặng lùi về sau, tìm một góc không ai chú ý, nhẹ nhàng nói: "Hệ thống, bắt đầu dùng khen thưởng diệu thủ hồi xuân đi."
"Được! Bắt đầu dùng diệu thủ hồi xuân! Nhân vật mục tiêu, Hàn Văn Thư!"
Hàn Phỉ chờ một hồi, không bao lâu, nàng đã nghe thấy trong phòng Hàn Văn Thư truyền đến tiếng kêu kinh hỉ cùng tiếng khóc của nhị phu nhân, âm thanh càng lúc càng náo nhiệt từ trong phòng truyền ra, giống như đang ăn mừng điều gì.
Hàn Phỉ câu câu khóe môi, tảng đá lớn trong lòng nàng cuối cùng cũng coi như được buông xuống, đứa trẻ kia không có chuyện gì là tốt rồi.
Hạc lão sau khi xác định Hàn Văn Thư đã thoát khỏi nguy hiểm liền rời khỏi phòng, hoàn toàn không có hứng thú chứng kiến cảnh toàn gia suиɠ sướиɠ chút nào, bởi vì hắn phát hiện đồ nhi đáng yêu của hắn đã đi đâu mất, sau đó phải tìm kiếm rất lâu mới nhìn thấy Hàn Phỉ đang lẳng lặng đứng trong góc nhỏ.
"Đồ nhi, ngươi ở nơi này làm gì?"
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Hạc lão tìm tới liền vội vàng chỉnh trang quần áo, nói: "Sư phụ, sao người lại tới đây?"
"Người đệ đệ kia của ngươi đã không có chuyện gì rồi, sao ngươi lại không đi thăm hắn?" Hạc lão có vẻ nghi hoặc.
Hàn Phỉ vô cùng quan tâm tới Hàn Văn Thư, điểm này chỉ từ một cây Tuyết Liên Hoa kia liền biết, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy dường như Hàn Phỉ đang có ý tránh né.
Ngay cả vì sao có thể tìm thấy Tuyết Liên Hoa, Hàn Phỉ cũng muốn hắn giữ bí mật.
Toàn bộ người của Hàn phủ, không một ai biết người chính thức cứu Hàn Văn Thư chính là Hàn Phỉ.
"Sư phụ, nơi đó không cần ta."
Lời nói lập lờ nước đôi như thế khiến Hạc lão sững sờ một hồi, lập tức nhớ lại cảnh toàn gia trò chuyện vui vẻ vừa rồi, giống như đã hiểu ra cái gì.
Những ngày này ở chung, Hạc lão đối với tình huống của Hàn Phỉ có chút hiểu biết, liền thở dài, nói: "Đồ nhi, không bằng ngươi cùng ta vân du tứ xứ, bị vây ở loại địa phương này thật là uổng phí mất tài năng của ngươi!"
Mất đi mẹ đẻ, nhị phòng leo lên trên đầu, xuất sinh mang điềm xấu, lớn lên mập mạp, chỉ cần một trong số những điều này cũng có thể hủy diệt một cô nương bình thường, huống chi là Hàn Phỉ phải hứng chịu tất cả đây?
Hạc lão càng nghĩ càng thấy đau lòng cho quan môn đệ tử này, hắn muốn nói với Hàn Phỉ, nơi này không muốn lưu nàng, hắn thân làm sư phụ vẫn còn có chút năng lực có thể cho nàng cảm giác có thân nhân hơn, chí ít không thể kém hơn Hàn phủ! Hừ hừ, những lão gia hỏa kia nếu biết hắn thu được một đệ tử giỏi giang như thế, khẳng định sẽ ghen ghét đến dựng cả râu!
Hạc sư hầu như đã xây dựng xong tương lai hoàn mỹ, không thể chờ đợi được mà nói: "Đồ nhi, ngươi theo ta đi, những đệ tử kia của ta vừa vặn có thể làm quen với ngươi, nếu ở chỗ này chỉ có thể qua loa sinh tồn, thiên phú của ngươi không thể bị trói buộc như thế!"
Hàn Phỉ trầm mặc.
Hạc lão cho là nàng đã động tâm, lập tức đắc ý nói: "Cái Hàn phủ này cũng không giữ được ngươi đâu, sư phụ sẽ tìm cho ngươi một cái cớ là tốt rồi, sẽ nói ngươi bị bệnh, ta muốn chữa bệnh cho ngươi cần phải đi một nơi khác, không mất ba, năm năm thì không thể trở về, như vậy khẳng định sẽ không có ai hoài nghi!"
Hàn Phỉ cúi đầu, thở dài, nàng không phủ nhận trong nháy mắt vừa rồi, nàng thực sự đã động tâm.
Nơi này không phải là nhà nàng, cũng không phải là nhà của nguyên thân, nơi này không có người nhà thật sự, nếu có thì chỉ là giả vờ giả vịt, ngay cả nàng cũng chỉ vì muốn tăng độ yêu thích mà duy trì sắc mặt vui vui vẻ vẻ mà thôi.
Nếu như có thể đi, ai không muốn vân du tứ hải, tự mình sinh hoạt, chí ít không cần mang theo mặt nạ để làm người.
Nhưng, nàng lại không thể.
"Sư phụ, thật xin lỗi."
Hạc lão không nghĩ Hàn Phỉ sẽ từ chối, hắn rõ ràng cũng nhìn thấy dao động trong mắt nàng, hắn thật không thể chờ đợi được nữa mà muốn ngay lập tức đem đồ nhi ngoan của hắn mang đi.
"Tại sao?"
Hạc lão vô cùng bình tĩnh hỏi lý do.
Nhất định có lí do phi thường trọng yếu mới khiến Hàn Phỉ rõ ràng đã do dự nhưng vẫn phải từ chối.
"Sư phụ, ta là tú nữ A Mã Cung."
Hạc lão kinh hãi một hồi, cân nhắc nói: "Cái này đúng là có hơi phiền toái..
Để ta nghĩ lại, đúng rồi, Tần Hoàng còn thiếu nợ ta một lần điều kiện, vừa vặn ta cũng không có chuyện nào muốn thực hiện, không bằng liền yêu cầu hắn cho đem ngươi ra ngoài, A Mã Cung đó cũng không phải là một nơi đơn giản."
Đối với Hạc lão mà nói, gả cho Hoàng tộc, vinh hoa phú quý cái gì đều là dối trá! Hắn đã sớm thấy ở hậu cung kia rất nhiều nữ tử rầu rĩ không vui, kết quả như thế nào, giờ khắc đều phải cảnh giác, quỷ kế đa đoan, đối chọi gay gắt, địa phương như vậy sao có thể có an bình sinh sống được.
"Sư phụ, ta biết rõ ý tốt của người, nhưng..
Ta không muốn đi."
Hạc lão không có thể tin nổi, bật thốt lên: "Ngươi lại muốn gả vào hoàng thất ư?"
Hàn Phỉ hơi đỏ mặt, nhất thời trong đầu hiện lên khuôn mặt nam thần, có chút lúng túng, khoát tay nói: "Không, không phải, sư phụ.."
Hạc lão tức giận: "Vậy ngươi còn có lý do gì! Nghe sư phụ, đừng đặt chân vào hoàng thất, đây không phải là nơi ngươi có thể sinh tồn, những giáo điều cứng nhắc sẽ bức chết ngươi đấy! Thậm chí chỉ cần hơi có chút sai lầm, sư phụ cũng có thể không gánh nổi giúp ngươi!"
"Ta biết rõ."
Những điều Hạc lão nói, Hàn Phỉ sao có thể không biết.
"Vậy ngươi?"
"Nhưng mà sư phụ, ta còn một người rất trọng yếu, trọng yếu đến mức khiến ta muốn đi bảo hộ."
Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Hạc lão vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
Mà vẻ mặt Hàn Phỉ, lại vô cùng nghiêm túc..