Hàn Phỉ nghe thấy, hắn đang gọi nàng.
Gió thổi bay tung tấm lụa mỏng, trong phút chốc tấm lụa rơi xuống, nàng nhìn thấy hắn.
Hắn chật vật ngã lăn trên đất, cái trán tái nhợt, cần cổ trắng xanh máu me đầm đìa, hắn cứ như vậy ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt giống như xuyên thấu tấm lụa mỏng manh.
Lúc này dùi trống trong tay không thể giữ lại được nữa, rơi trên mặt đất.
Hàn Phỉ quỳ một chân trên đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, gần như suy yếu, trước mắt biến thành màu đen.
"Bắt đầu dùng trạng thái bổ sung khẩn cấp, kí chủ, chống đỡ a!"
Hàn Phỉ cảm thấy tứ chi như đang dâng lên một luồng khí lực, giảm bớt nhịp đập siêu tốc của trái tim, nàng chậm rãi bò lên, y phục cũng ướt đẫm, chật vật trở lại sau tấm bình phong, mà bên ngoài mọi người còn chưa phục hồi tinh thần từ trong tiếng trống.
Ngoài trời, mây đen tản đi, Cuồng Phong Bạo Vũ đều giống như ảo ảnh, tiêu tan gọn gàng nhanh chóng, phảng phất như chưa từng xuất hiện, trong không khí còn đang lưu động mùi nước mưa ẩm ướt nhưng thanh tân.
Hàn Phỉ cầm lấy áo choàng từ trên tay của Lý Tương Quân, một lần nữa phủ lên người, ngồi trên mặt đất thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, hết sức khó coi.
Lý Tương Quân ngơ ngác nhìn Hàn Phỉ, trái tim nàng còn chưa thể khôi phục lại như cũ sau khi tiếng trống lắng lại, ánh mắt nàng lần đầu tiên mang theo vẻ kính nể.
Nếu như nói điệu múa khuynh thành của Hàn Yên là kinh diễm, vậy tiếng trống trận của Hàn Phỉ chính là chấn động, tiếng trống kia giống như không phải thuộc về nhân gian.
Bên ngoài, mọi người từ từ phục hồi tinh thần đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên vẻ mặt đều trở nên hoảng hốt, ngay cả thân thể vẫn còn đang run rẩy, qua thật lâu mới ý thức được biểu diễn đã kết thúc.
Nhưng mà, ngoài ý muốn, không có tiếng vỗ tay, không có huyên náo, toàn trường giống như chết lặng.
Hàn Phỉ thở hổn hển, nghe bên ngoài không có bất kỳ tiếng động gì, lộ ra một nụ cười khổ, quả nhiên, vẫn thất bại sao? Nàng đã tận lực.
Nhưng cuối cùng chỉ vì chút hồ đồ, bản nhạc đột nhiên dừng lại dở dang còn chưa hoàn thiện, trình diễn như vậy, sợ là quá khủng khiếp đi.
Hàn Phỉ viền mắt có chút ướt, nàng cố gắng ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống, như vậy quá xấu, nàng vốn đã không dễ nhìn, khóc lên nhất định sẽ rất đáng sợ.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Hàn Phỉ quay đầu nhìn thấy Hàn Yên đứng ở bên cạnh nàng, sắc mặt căng thẳng.
Hiện tại Hàn Phỉ một chút tâm tư đối phó vị muội muội này cũng không có, chỉ liếc mắt nhìn, liền chìm đắm trong sự thật vọng.
Sắc mặt Hàn Yên tối sầm nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi sao lại biết đánh trống?"
Trong giọng nói chứa đầy vẻ chất vấn.
Hàn Phỉ há miệng, không hề phản bác nói: "Ngươi không cần biết, làm sao, ngươi nghĩ ngươi hiểu rõ ta à, muội muội?"
Hàn Phỉ nhấn mạnh hai chữ Muội muội, sau đó cũng không thèm quan tâm Hàn Yên, nàng khôi phục được chút khí lực, nghe thấy bên ngoài bình phong có chút vang động, liền vội vàng đứng lên, thò đầu ra, lo lắng nhìn về phía nam thần, vừa rồi dáng vẻ nam thần ngã chổng vó làm nàng vô cùng đau lòng.
Mới thò đầu ra liền nhìn thấy người hầu đỡ Tần Triệt lên, đem hắn thả trên ghế một lần nữa.
Hàn Phỉ đau lòng đến không chịu nổi, cả trái tim như bị bóp chặt, nhìn Tần Triệt cứ như vậy bị đẩy ra ngoài, nhưng trước khi rời khỏi cung điện, hắn còn nhìn về phía tấm bình phong.
Hàn Phỉ cảm thấy hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy mình, tâm treo cao thoáng buông ra một chút, dù cuối cùng nàng thất bại, nhưng nam thần nhất định đã xem nàng biểu diễn, một mực ở đó nhìn nàng.
Chỉ cần như thế là đủ rồi.
"Kí chủ, vừa rồi quá nguy hiểm a, lần sau tuyệt đối không cho phép ngươi làm như vậy! Ngươi chính là đang tự tìm đường chết!"
Trong lòng Hàn Phỉ vẫn còn đang sợ hãi, loại trạng thái không thể tự khống chế chính mình kia, giống như muốn đem sinh mệnh của mình tiêu hao cho bằng hết, nàng cũng không muốn trải qua lần thứ hai.
Nếu như không có nam thần gọi nàng một tiếng, nàng sẽ chết, chết trong tiếng trống.
"Tại sao lại xuất hiện trạng thái như vậy?"
Đây là nghi vấn của Hàn Phỉ, rõ ràng ở trong không gian ảo luyện tập rất lâu đều không gặp sự cố.
"Là ta đánh giá thấp lực lượn của tiếng trống thần nữ, hiện tại thân thể kí chủ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp cùng linh hồn, vì thế không thể chịu được tiêu hao nhiều như vậy."
"Là vậy sao?"
"Kí chủ tốt nhất nên giảm thiểu, không, nếu như không quá quan trọng, thì đừng nên trình diễn lại lần nữa."
"Phí lời, nếu không phải vì nam thần, có bắt ta cũng không làm! Nhưng..
lần này sợ là vẫn thua đi, ở thời điểm cuối cùng ta lại dừng lại."
Nói đến Hàn Phỉ lại có chút ủ rũ.
Hệ thống trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp an ủi, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Trên đài cao, sau khi Tần Hoàng nhìn Tần Triệt bị đỡ xuống, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, nhưng lại được ẩn giấu rất sâu, hầu như không bị ai nhìn thấy, tất cả mọi người càng ngày càng cảm thấy vị hoàng tử được phong Vương này quả nhiên là một phế tử, hiện tại đến vị trí của một cái ghế cũng bị lấy xuống, còn việc Tần Triệt kêu một tiếng Hàn Phỉ kia, trừ Hàn Phỉ ra cũng không có ai nghe thấy hay nhìn thấy cả, bọn họ chỉ nhìn thấy Vương gia bệnh tật này cứ như vậy té lăn trên đất, chật vật cùng cực, không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng, vô cùng coi rẻ.
Tại trường hợp này, lại làm ra chuyện xấu mặt như vậy, Tần Vương coi như là thất bại cùng cực, cũng không biết tại sao lúc trước Tần Hoàng lại ban phong hào cho một Hoàng Tử què như thế.
Tần Mục căn bản không còn lòng dạ nào để ý đến đệ đệ này của hắn, tâm trí hắn vẫn còn chìm đắm trong tiếng trống vừa dứt, so với điệu múa kia, tiếng trống này càng thêm chấn động khiến hắn phải để bụng, hắn thậm chí không thể chờ đợi được nữa muốn nữ tử thần bí trình diễn màn đánh trống kia.
Vì thế một giây cũng ngồi không yên, nếu như không phải có lực khống chế cường đại, chỉ sợ giờ phút này hắn đã xông tới tìm kiếm nữ tử thần bí kia.
Bách Lý Mân Tu đồng thời cùng vô cùng lo lắng, hai mắt hắn lòe lòe tỏa sáng, khí chất như ngọc của hắn do lâu dài mài rũa mà thành nay bỗng chốc tiêu tan, thay vào đó là một loại chờ mong, người có thể trình diễn ra tiếng trống như vậy, đến tột cùng là loại người như thế nào.
Cùng có suy nghĩ này, còn có những võ tướng, bọn họ càng nghĩ càng sợ hãi, nếu như tiếng trống như vậy xuất hiện trên chiến trường, sẽ tạo nên tràng cảnh như thế nào đây! Trăm vạn chiến sĩ chiến ý dâng trào, kết quả kia..
Chỉ cần nhớ lại, cũng đã thấy nhiệt huyết sôi trào!
Chúng khách mời vẻ mặt nhất loạt biến đổi, tất cả mọi người không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy nữ tử đã trình diễn bài trống hiếm thấy vừa rồi, tuy vậy lại không có bao nhiêu người nhận ra được trong tiếng trống có chỗ kì lạ, ngay cả trận mưa lớn vội đến vội đi kia cũng coi như là khí trời thay đổi thất thường mà thôi, điều này làm Hàn Phỉ hơi cảm thấy được an ủi.
Hoàng hậu Khánh thị nhíu nhíu mày, nàng vốn nên là nhân vật chính của buổi lễ mừng này mới đúng, thật ra có tiết mục ưu tú như vậy nàng đúng ra nên cao hứng, nhưng dù là ai cũng không hi vọng bị đoạt đi hào quang như vậy, Cô Ma Ma mẫn cảm lưu ý đến vẻ mặt của hoàng hậu, vội vã cất giọng nói:
"Biểu diễn của A Mã Cung, chấm dứt ở đây, lão nô đại diện cho toàn bộ A Mã Cung dâng lên Hoàng hậu nương nương mong ước chân thành nhất! Mong ước Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, mong ước Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế."
Chúng Triều thần rốt cục cũng phản ứng lại với mục đích chính của yến hội này, dồn dập đứng lên, mênh mông cuồn cuộn nói: "Mong ước Hoàng hậu nương nương thiên tuế Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế, mong ước Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!".