Hàn Phỉ yên lặng liếc mắt nhìn cái tràng cảnh Tề Gia an khang kia, nàng lui về phía sau hai bước, cảm giác mình lại muốn khóc, thế nhưng lần này cũng không phải do bản thân nàng cảm động, mà là do tình cảm của nguyên thân lưu lại.
Đó là một loại đau thương đến cực điểm.
Hàn Phỉ thoáng nghĩ một hồi cũng lý giải được, nương của nguyên thân chết sớm, cha lại không thương, từ nhỏ đã phải ở trong hậu viện lần mò, vật lộn mà lớn lên, trưởng thành lại trở thành một kẻ béo ú, nhận hết trào phúng cùng cười nhạo của mọi người, đáy lòng tự nhiên là ước ao, ước ao mình cũng ó một gia đình hoàn chỉnh như vậy.
Hàn Phỉ thở dài, thầm nói, nguyên thân a nguyên thân, ngươi ước ao cũng có tác dụng gì, đây không phải nhà của ngươi, hay là sớm chết tâm một chút đi.
Nghĩ như vậy, nguyên bản một luồng bi thương không thuộc về nàng kia liền biến mất sạch sành sanh.
Hàn Phỉ gọi hệ thống, nói: "Ta vẫn quên hỏi, nguyên thân đến cùng là đi đến nơi nào.
Nhục thể của nàng bị ta chiếm cứ, vậy linh hồn của nàng ở đâu?"
Hệ thống trầm mặc một hồi, ngay tại thời điểm Hàn Phỉ cho là nàng sẽ không có câu trả lời, nói: "Đương nhiên là chết."
Hàn Phỉ cả kinh: "Vậy là ta hại chết nàng ư?"
"Kí chủ không cần lo lắng, linh hồn Hàn Phỉ là tự nguyện từ bỏ sinh mệnh của mình, vì lẽ đó kí chủ mới có thể nhập vào thân thể nàng."
"Vậy thân thể của ta ở đâu?"
"..
Đại khái là nhà Hỏa Táng a."
"Cút."
Trong lúc Hàn phỉ và hệ thống tán gẫu, bên kia một chén cháo đã đút xong, cơ hồ là mắt thường có thể thấy, sắc mặt Hàn Văn Thư tốt hơn rất nhiều.
Hàn Thượng Thanh đứng dậy, quay về phía Hạ Thị phân phó nói: "Đại phu trước không cần trở lại nữa, đổi một người cao minh hơn một chút, nghe lời Phỉ Nhi nói, sau này canh sâm không cần uống nhiều, trong phòng những chậu than cũng đều bỏ đi, sau đó chú ý tình hình của Văn Thư nhiều hơn một chút."
Hạ Thị không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Hàn Phỉ cũng an lòng, tiểu hài nhi này sẽ không còn bị hành hạ chết nữa.
"Phỉ Nhi, cùng cha đi một chuyến."
Nói xong, Hàn Thượng Thanh rời đi trước, Hàn Phỉ trong lòng hồi hộp, âm thầm nghĩ, hành động của rồi của mình quá rõ ràng hay sao? Sự việc lần này làm sao có thể qua đây?
Hàn Phỉ có chút lo sợ bất an đi theo phía sau Hàn Thượng Thanh tới thư phòng.
"Cha, người tìm Phỉ Nhi có chuyện gì không."
Hàn Thượng Thanh phức tạp nhìn Hàn Phỉ, thở dài, nói: "Là cha sơ sẩy, hôm nay ngươi làm rất tốt."
Hàn Thượng Thanh cũng nhìn thấy, nếu như không phải Hàn Văn Thư nôn ra được thì tình hình của ái tử vẫn đúng là khó nói.
Vì lẽ đó, trong lòng Hàn Thượng Thanh đối với Hàn Phỉ liền cảm động, đồng thời cảm giác áy náy càng sâu.
Hàn Phỉ làm bộ thụ sủng nhược kinh nói: "Cha không cần nói như vậy, đây đều là việc Phỉ Nhi phải làm, Tiểu Thư cũng là đệ đệ của Phỉ Nhi, Phỉ Nhi không thể bỏ mặc.
Hiện tại Tiểu Thư dần dần tốt lên, cha cũng có thể yên tâm."
Hàn Thượng Thanh nghe thấy câu nói này cả người lại càng khoan kɧօáϊ, theo suy nghĩ của hắn, hắn có thể đối với Hàn Phỉ không tốt, nhưng dù sao hắn vẫn là cha nàng, Hàn Phỉ chính là không thể làm việc có lỗi với cái nhà này, những việc này đều là việc nàng nên làm!
"Mấy ngày nữa là tiến vào A Mã Cung, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"
Hàn Phỉ do dự một chút, cúi đầu, dáng dấp điềm đạm đáng yêu, lại hức hức hức khóc lên: "Phỉ Nhi nghĩ đến có thể tiến vào nơi mẫu thân trước đây từng ở liền cao hứng, thế nhưng Phỉ Nhi sợ, sợ.."
"Sợ cái gì?"
"Bọn họ nói..
nói, Phỉ Nhi không có tư cách đi A Mã Cung, đi chỉ làm phụ thân mất mặt.."
Hàn Thượng Thanh tức giận: "Kẻ hạ nhân nào lắm miệng như vậy! Đây là làm phản a!"
Hàn Phỉ vui mừng, căn bản không có ai nói như vậy, nhưng hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ là người thông minh sẽ không nói ra miệng, thế nhưng điều này cũng không trở ngại nàng nói ra như vậy, nếu như việc này Hàn Thừa Tướng không quản, vậy cả cái Hàn phủ này không phải đều sẽ bị vị nhị phu nhân kia một tay che trời hay sao?
Lại dám bỏ thuốc vào đồ ăn vặt của nàng! Hại nàng mập thành như vậy! Không cho bà ta thêm chút việc bực bội thì thật là có lỗi với tập thể người xuyên việt a!
Tuy không thể ngay lập tức đánh ngã nhị phu nhân này, thế nhưng gây cho bà ta chút ít phiền não vẫn là có thể.
"Cha, Phỉ Nhi thật sự làm mất mặt mẫu thân, làm mất mặt Hàn phủ, hức hức hức.."
"Phỉ Nhi ngươi đi xuống trước, không cần suy nghĩ nhiều, việc này Hoàng Thượng cũng đồng ý, sao có thể là việc cho lũ người lắm miệng kia nghị luận! Ngươi cứ chuẩn bị cẩn thận để đi A Mã Cung đi!"
"Vâng, Phỉ Nhi xin lui ạ."
Hàn Phỉ mang theo gương mặt đầy nước mắt đi ra ngoài, vừa ra khỏi thư phòng liền đem tất cả nước mắt lau cho thật khô, phần sảng kɧօáϊ tinh thần về tiểu viện của mình, thân thể mập mạp nhìn qua còn thấy mấy phần nhẹ nhàng cùng vui vẻ.
Nếu như không phải lo lắng làm người kinh sợ, nàng còn muốn hát lên a..