Lạc Vũ Yên tâm tình bối rối, nhìn hắn hỏi ấp úng.
"Vương Gia ngài đến phòng ta không tiện đâu, hay ta bảo người sắp xếp nơi khác có được không?"
Hàn Thương Nguyệt với đôi mắt phượng dài hẹp đẹp đến mê hoặc nhìn đến vẻ mặt lúng túng cùng thái độ cự tuyệt của nàng, miệng hắn một bên khẽ cười.
"Ngươi không muốn ta ngủ lại chỗ ngươi thật sao? Ta còn nhớ lúc trước ngươi còn dùng đủ mọi cách quyến rũ ta, có lần còn lén lút vào phòng ta nữa"
Lạc Vũ Yên dù biết những chuyện lúc trước đều do chủ nhân của thân thể này làm. Nhưng hôm nay nàng cũng không thể nói rõ ra được, chuyện trong quá khứ cứ vậy cho nàng gánh vát hết.
"Vương Gia lúc trước không hiểu sao Lạc Vũ Yên lại không có chút tôn nghiêm như vậy, muốn mê hoặc quyến rũ người khác có rất nhiều cách mà, sao lại chọn cách lộ liễu như vậy chứ"
"Ngươi nói như vậy là có ý gì"
Lạc Vũ Yên cười cười, vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu, mở hai mắt to tròn lấp lánh cười với hắn.
"Haha ~ Vương Gia ta nói đùa thôi, ngài yên tâm ta không có hứng thú gì với ngài đâu, ta không muốn làm tiểu tam gì gì đó"
Không hiểu sao khi nghe lời nói của nàng hắn có cảm giác nàng đây là đang chê bai hắn sao, còn cái gì không hứng thú, cảm giác có chút bị sỉ nhục a~
"Lạc Vũ Yên, hôm nay ta không thể không ở tại phòng ngươi, nơi đây là Lạc Phủ, trên danh nghĩa ngươi là thê tử của ta. Nếu hôm nay rời đi, ngày mai e là sẽ gây nhiều tai tiếng "
Lạc Vũ Yên nghe hắn giải thích, thầm mắng người cổ đại thật nhiều phiền phứt, một việc nhỏ nhặt cũng phải suy đi tính lại, rất mệt đi.
"Vương Gia được rồi ngài tạm thời đêm nay nán lại đây đi, dưới sàn có nhiều chỗ trống như vậy ngủ cũng rất ổn, ta chuẩn bị chút chăn bông cho ngài là được"
Hàn Thương Nguyệt thấy nàng rất nhanh đã gọi Tiểu Hương trãi chăn bông xuống sàn chuẩn bị cho hắn, nàng thật sự cho hắn ngủ dưới đây thật sao?
"Lạc Vũ Yên, ngươi muốn cho bổn Vương ngủ ở dưới sàn?"
Lạc Vũ Yên nhìn hắn, đây là hắn muốn giành giường với nàng sao, trời lạnh như vậy, nam nhân này sao lại để nữ nhân ngủ ở sàn chứ.
"Vương Gia còn ta là nữ nhân a~ ở sàn rất lạnh lại cứng, giường chỉ có một, ngài phải cho ta ngủ chứ"
Hàn Thương Nguyệt cũng không phải có ý giành giường với nàng nhưng bản thân lại không muốn ngủ ở sàn gỗ, liền hết cách.
"Giường này cũng không nhỏ, hai người ngủ cũng sẽ không đụng chạm lẫn nhau, ngươi yên tâm đi "
Lạc Vũ Yên nghe hắn nói cũng đúng, trời lại lạnh như vậy, ngủ dưới sàn không đủ ấm, đôi co với hắn một chút sợ rằng hắn tức giận đuổi nàng nằm ngủ ở sàn thì không tốt chút nào. Lạc Vũ Yên suy nghĩ một lúc gật đầu đồng ý.
"Nhưng ta muốn nằm ở phía ngoài của giường, ngài ở phía trong đi"
Hàn Thương Nguyệt như thấy được suy nghĩ của nàng, cũng đồng ý còn không quên trấn an.
"Ta cũng không có hứng thú với nàng, đừng căng thẳng như vậy làm gì"
Cuối cùng hai người cũng yên ổn mà nằm trên giường, nàng xoay lưng về phía hắn, lắm lúc xoay đầu nhìn hắn. Thấy hắn đã ngủ yên ổn nàng cũng bắt đầu nhắm mắt, rất nhanh liền ngủ rất sâu.
Trong mơ, trong bóng tối sâu thẩm, Lạc Vũ Yên một mình đứng ở đó, cảm giác sợ hãi, cô độc. Nàng bỗng nghe được tiếng gọi của mẹ, tiếng gọi ngày càng lớn ngày càng nức nở " Vũ Nhi con ở đâu? Là mẹ đây, Vũ Nhi!". Nàng nghe tiếng gọi của mẹ mình nhưng không xác định được phương hướng, tất cả đều là bóng tối, tiếng gọi cứ thế mà lặp lại không ngừng, cho dù nàng có gào thét trả lời nhưng mọi lời nói của nàng đều không thể thành tiếng, cứ thế mà gào hét trong vô vọng.
Hàn Thương Nguyệt đang ngủ bên cạnh bị tiếng khóc của nàng mà đánh thức, mắt thấy nàng đang nằm mộng, lại không ngừng rơi lệ, miệng thì nói gì đó không rõ ràng " Mẹ ơi, Vũ Nhi ở đây, ở đây, đừng đi mà "
Hàn Thương Nguyệt dùng tay lay nhẹ vào người nàng.
"Lạc Vũ Yên, làm sao vậy, mau tỉnh lại"
Cuối cũng Lạc Vũ Yên cũng giật mình thức dậy, nhìn xung quanh, vẫn là khung của cổ đại, trong lòng thất vọng không ngừng mà bật khóc thành tiếng, không thể kiềm nén cảm xúc được nữa.
Hàn Thương Nguyệt không biết làm sao, bối rối dỗ dành.
"Ngươi làm sao vậy, chỉ là nằm mở gặp ác mộng thôi, không sao, không sao"
Lạc Vũ Yên không hiểu làm sao lại muốn khóc lớn hơn, choàng tay ôm lấy cổ hắn
"Mẹ ta đang tìm ta, bà ấy rất buồn, ta không muốn ở đây nữa, ta muốn trở về nhà, nhanh về nhà"
Hàn Thương Nguyệt bị nàng đột nhiên ôm lấy, muốn kéo tay ra nhưng thấy nàng khóc bi thương như vậy hắn vẫn không đành lòng, rõ ràng là nàng đang rất đau buồn.
"Nhà ngươi là đang ở đây mà, chúng ta đang ở Lạc Phủ. Ngươi quên rồi sao?"
Lạc Vũ Yên sau khi khóc một trận cũng bình tâm trở lại, buông tay ra khỏi người hắn, tay vội lau hết nước mắt trên mặt, vẻ mặt có chút lạnh lẽo khác thường.
"Vương Gia ta xin lỗi, ngài ngủ tiếp đi"
Nói xong còn chưa đợi Hàn Thương Nguyệt trả lời, Lạc Vũ Yên đã vội nằm lại chỗ cũ, nghiêng người hướng mặt ra ngoài lấy chăn trùm lên nửa khuôn mặt.
Hàn Thương Nguyệt cũng đành nằm lại, ngẫm lại thái độ lúc nãy của nàng, nhà nàng không phải ở đây sao? Nhưng trong lời nói như thể không phải nơi này, rốt cuộc là như thế nào.
Lạc Vũ Yên tuy lúc này vẫn đang cố nén tiếng khóc rất nhỏ để không bị người khác phát hiện nhưng với người luyện võ như Hàn Thương Nguyệt, hắn đương nhiên là nghe ra. Nhưng cũng không hiểu làm sao nàng lại vì một giấc mộng mà thương tâm như vậy. Được một lúc cũng nghe hơi thở đều dặn của nàng, cuối cùng cũng chịu ngủ, lúc này hắn mới yên tâm mắt mất lại.
Buổi sáng khi hắn thức dậy vẫn thấy nàng đang ngủ rất say, hai bên mắt có vòng đỏ nhạt hơi sưng lên, chắc chắn là do đêm qua khóc nhiều nên thành ra vậy, Hàn Thương Nguyệt nhẹ nhàng rời khỏi giường đi ra ngoài.
Hai ngày này ở tại Lạc Phủ, nàng chủ yếu là cùng người thân trong Lạc Phủ hàn nguyên tâm sự. Đặc biệt là cùng mẫu thân ở nơi này trò chuyện, nhắc nhở nàng vài chuyện nên làm để không phải thất lễ tại Vương Phủ.
Nàng có lần cùng Hàn Thương Nguyệt đi trong hoa viên dạo chơi gặp được Diệp Uyển Như, nàng liền giả vờ đi nơi khác tạo cơ hội cho hắn cùng người tình trò chuyện mà không bị làm phiền. Hàn Thương Nguyệt ngày càng bỏ đi thành kiến với nàng, đối với nàng còn có chút hảo cảm, từ cái đêm nàng gặp ác mộng hắn luôn quan sát thấy nàng thường hay ngồi buồn một mình, biểu tình cũng không còn vui vẻ hoạt bát như trước đó, làm hắn có chút lo lắng.