Hàn Thương Nguyệt với thân phận lâu chủ của tửu lâu bước vào Vọng Nguyệt lâu. Có điểm gì đó không phù hợp rồi, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt từ gian dưới đến trên lầu. Đây là...tửu lâu của hắn sao???
" Người đâu "
Tên chủ quản nghe gọi liền tỉnh giấc, ngơ ngáo ngáp dài một cái sau đó chạy vội đến cung kính hành lễ. Hắn có là thuộc hạ của Hàn Thương Nguyệt, tên gọi Lâm Thất, thân thủ không tệ được vương gia trọng dụng giao cho chức trách chủ quản nơi này. Một mặt bên ngoài là mở tửu quán nhưng thật chất bên trong chính là âm thầm thâm dò tin tức, thu thập chứng cứ của các quan nhân tham ô có mưu đồ bất chính.
Đây vốn là tửu lâu lớn nhất của kinh thành các quan viên, công tử con nhà quyền quý tất nhiên có sở thích tập trung tại nơi đây thương thảo bàn luận. Nhưng bọn họ lại không ngờ người đứng phía sau âm thầm quan sát hành động của bọn họ lại chính là ngũ vương gia, Hàn Thương Nguyệt.
" Vương gia cho gọi thuộc hạ "
" Tửu lâu chúng ta hôm nay không tiếp khách sao? "
Lâm Thất ngạc nhiên một chút sau đó rất nhanh liền hiểu ra, trên miệng ấp úng giải thích.
" Bẩm Vương Gia, hôm nay tửu lâu vẫn tiếp đãi khách nhân chỉ có điều..."
Hàn Thương Nguyệt nhìn ra trong lời nói của hắn có phần khó nói liền hỏi tiếp.
" Có điều gì cứ nói "
Lâm Thất trong lòng thầm than, Vương Gia ngài là muốn ép thuộc hạ nói thẳng ra luôn sao? Ngài nhìn còn không biết sao?
" Có điều...không ai đến "
Vọng Nguyệt lâu xưa nay nổi tiếng khắp kinh thành, người lui đến đông không kể xiết, nhiều đến nổi phải đặt chỗ trước mới có thể vào trong. Nhưng hôm nay...không có ai đến? Là chuyện gì đây?
Lâm Thất thấy thế, sợ ngài ấy hiểu lầm hắn tứt trách liền giải thích thêm.
" Khách nhân của chúng ta đều bị Minh Nhật lâu phía đối diện cướp đi hết "
Hắn lúc mới đến cũng có để ý qua, tửu quán của nàng đã thuận lợi mở từ nửa tháng trước, vừa nhìn vào liền thấy được khách nhân đến không ít. Xem ra nàng rất biết cách quản đốc còn mua may bán đắt như vậy. Nhưng điều hắn không thể tin được chính là các khách nhân quen thuộc ở nơi hắn tại sao đều chạy hết đến chỗ nàng rồi.
" Vương gia...thuộc hạ nghe được lâu chủ bên đó thật rất lợi hại, chỉ trong thời gian không lâu liền cướp hết khách nhân của chúng ta..."
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn cầm theo một cuốn sổ lớn lật lật tính tính sau đó lại tiếp tục nói.
" Ngài xem sổ sách tháng này không thu về được ngân lượng còn có...phần thua lỗ "
Hắn trong lòng thầm cười khổ, nàng nói muốn trả thù đây là ý chỉ chuyện này rồi. Từ từ đem quan khách của hắn mang đi hết trực tiếp biến Vọng Nguyệt lâu của hắn sầm một cái thành nhà hoang rồi. Đến cái tên tửu quán cũng đặt hay như vậy " Minh Nhật" trực tiếp đem chữ " Nguyệt " của hắn mà dập tắt. Hắn nên khóc hay cười đây, Vương Phi của hắn quả nhiên lợi hại.
" Vương Gia ngài đã dùng bữa chưa? Thuộc hạ sẽ chạy qua đó mua thức ăn về...món ăn bên đó ngon không tả nổi "
Hắn vừa nói vừa chảy nước miếng sau đó ý thức bản thân đã nói sai đều gì đó liền thu miệng lại. Trời ạ ~ ngài ấy có khi nào đuổi hắn đi luôn không? Vương gia là thuộc hạ lỡ miệng thôi. Lập tức lấy công chuộc tội mà nói tiếp
" Từ sau khi khai trương...cả thành đồn đại Tiểu Lam cô nương bí ẩn kia cuối cùng đã trở lại rồi...bọn họ đều đổ xô đến để nghe đàn hát ăn uống "
Hàn Thương Nguyệt bên miệng lộ ra ý cười lên tiếng.
" Ngươi cũng biết không ít chuyện đi "
Lâm Thất được dịp liền lên tiếng nói tiếp
" Vương Gia...Tiểu Lam cô nương cầm nghệ quả thật không ai bì kịp...còn nghĩ ra cái gì gọi là dịch...đúng rồi là dịch vụ giao hàng tận nơi. Lúc đầu nghe đến còn không hiểu được sau đó không ngờ lại hữu dụng đến như vậy, thu không ít bạc rồi "
Hắn nói một tràng khô hết cả cổ họng nhìn sắc mặt của Vương gia cũng không nhìn ra biểu tình gì. Trên mặt vẫn luôn hòa hoãn đôi lúc còn cười thầm cái gì đó. Vương gia hôm nay là thật lạ.
" Ngài nếu không còn gì phân phó thuộc hạ xin lui trước "
Nói xong hắn liền âm thầm phi thân qua Minh Nhật lâu giành chỗ, đến trễ sẽ không kịp đâu a~ ngồi nơi đây vừa được ăn món ngon mới lạ vừa nghe cầm nghệ phi phàm thật không uổng tiền mà.
Nói đến Minh Nhật lâu quả thật thời gian gần đây nổi tiếng không ít, việc Tiểu Lam cô nương nổi danh đêm đó đột nhiên xuất hiện trở lại làm cả kinh thành hiếu kì mà tìm đến.
Lạc Vũ Yên gần đây hết sức bận rộn thu xếp chuẩn bị chu đáo cuối cùng mọi việc đều như nàng mong đợi thuận lợi mà thu hút quan khách đến ngày một nháo nhiệt, ngân lượng thu về cũng không ít.
Xung quanh tửu lâu các khách nhân đều được sắp xếp ngồi an ổn, thức ăn thơm ngon đều được mang đến mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
" Thật may quá...chậm chút nữa là đến trễ rồi, mỗi ngày nơi đây chỉ tiếp đón khách nhân mà thôi "
" Ông nhìn xem đây có phải là món...lẩu cái gì đó mà người ta đồn đại hay không? "
" Đúng đó...mau ăn thử đi "
Tất cả quan khách nơi đây đều mong chờ mà hướng mắt về khán đài, chờ đợi được thưởng thức cầm nghệ cùng tiếng hát của Tiểu Lam cô nương thần ẩn kia. Mỗi ngày nàng chỉ đích thân đàn hát một lần phần còn lại đều là do các cô nương khác do nàng kĩ lưỡng tuyển chọn qua lên đài hiến nghệ.
" Đến rồi...nhìn xem Tiểu Lam cô nương đến rồi "
Lạc Vũ Yên thân vận thanh y thanh khiết, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng không làm mất đi khí chất thanh tao ngược lại còn trở nên nhẹ nhàng mà lay chuyển trong gió. Tóc đen dài rủ xuống cuối thắt lưng bên trên được cố định bởi chiếc trâm hoa lê xinh xắn. Một phần nhỏ tóc đen mềm mại nhẹ rủ hai bên má làm người khác không khỏi chú ý đến đôi mắt trong sáng tuyệt đẹp kia, bất cứ ai vừa nhìn đến đều bị hút vào bên trong.
Nhưng bọn họ không khỏi thầm than vì mỹ nhân cư nhiên lại không để lộ mặt, dung mạo kia bị che đi bởi chiếc khăn thêu hoa trên mặt. Rốt cuộc có bao nhiêu phần bí ẩn đều đặt hết ở chỗ nàng.
Lạc Vũ Yên ôm đàn thông thả bước lên kháng đài không gian tự khắc chìm trong yên lặng, tất cả chỉ có chờ đợi nàng tấu khúc. Nàng khẽ cười một cái làm đôi mắt cũng hiện lên ý cười tao nhã, đưa mắt nhìn một lượt các quan khách liền bắt đầu gãy đàn.
Tiếng đàn cầm trầm bổng nhẹ nhàng theo từng nhịp gãy vang lên trong không gian tĩnh lặng yên bình như chuẩn bị kể ra đây một câu chuyện cũ.
" Hồng đậu sinh tại Nam Quốc
Là câu chuyện đã quá xa vời
Tương tư thì có là chi?
Sớm đã không còn ai bận lòng..." ()
Ở một gian phòng nào đó phía lầu cao, có hai thân ảnh đang ngồi uống rượu mắt nhìn xuống phía dưới đài mà thưởng thức ca tấu. Một người mặc hồng y nhạt như hoa đào mùa xuân, dung mạo mê hoặc lòng người bên tay nâng lên bình rượu lười biếng nghiêng người chống tay tựa đầu mắt nhìn về phía nàng đánh giá. Người kia mặc hoàng y ưu nhã ngồi an tĩnh trên ghế mắt phượng khẽ khép hờ biểu tình sâu kín không ai nhìn ra được.
" Nhị ca...cô nương bên dưới ta nhìn có chút quen mắt không nhớ đã gặp ở đâu rồi, có điều mỹ nhân như hoa cầm nghệ lại cao siêu, đệ rất thích "
Người bên cạnh nghe được chỉ cười trừ một cái, giọng nói có phần châm chọc.
" Chỉ cần là nữ nhân người nào đệ cũng có thể thích được "
Người nào đó vẻ mặt liền xám xịt, ra sức ngụy biện
" Ầy...hoàng huynh nói như vậy thật oan cho đệ, không phải nữ nhân mà là mỹ nhân "
" Thì ra là vậy, chỉ cần là mỹ nhân nam hay nữ tứ đệ đều thích hết cả sao?"