Hàn đế và Hàn Thương Nguyệt cùng nhau chờ đợi, hướng mắt nhìn mọi biểu tình của nàng đối với Hàn Hương Liên mà trong lòng tò mò không biết nàng sẽ có động thái gì tiếp theo đây.
Nàng không do dự ngồi xuống bên cạnh nàng ta, xem ra ả ta vẫn còn rất hận nàng. Nhìn xem ánh mắt này có chút gì gọi là hối lỗi kia chứ.
" Này...vì chuyện lần đó mà cô muốn hạ sát ta thật sao? "
" Lạc Vũ Yên ngươi cũng đừng quá tự đắc "
Lạc Vũ Yên nhìn vẻ mặt ngang bướng không có chút gì thành ý hối lỗi của nàng ta thì không khỏi thở dài. Đúng thật là tuổi trẻ không hiểu chuyện, hành sự lại lỗ mãng như vậy...nếu lần này thật sự bị tước đi thân phận không biết nàng ấy sẽ sống như thế nào.
" Ta hôm nay chỉ muốn nói cho quận chúa biết, làm việc gì cũng phải nắm chắc. Lần đó nếu chắc chắn giết chết được ta thì hãy làm. Lần sau tính toán kĩ hơn một chút...ta chờ cô "
Nàng với vẻ mặt tươi cười mà thông thả nói ra như không có chuyện gì, cứ như người bị hại không phải là nàng. Giọng điệu trầm thấp nhưng từ câu chữ đều mang theo cường thế áp bức, trên mặt tươi cười nhưng trong lòng lạnh lẽo đến đáng sợ khiến Hàn Hương Liên bị khí thế của nàng dọa cho thất sắc ngồi rạp xuống sàn.
" Lạc Vũ Yên...ngươi...tiện..."
" Này...nói nhỏ tiếng một chút, ở đây trước mặt hoàng thượng lỗ liễu như vậy mắng chửi ta thật không có lợi cho quận chúa. Nên nhớ hiện tại chỉ có ta mới giúp được cho cô "
Hàn Hương Liên nhìn đến vẻ mặt tức giận uy nghiêm của phụ hoàng liền cảm thấy lời nói của nàng không sai. Chuyện hành thích Vương Phi là trọng tội khó tha. Quả thật chỉ có Lạc Vũ Yên mới có thể giúp nàng cầu xin.
" Ta...ta hiện tại nên làm sao? Ta không muốn...bị xử phạt "
" Cầu xin ta "
" Ngươi "
Nàng hôm nay phải làm khó nàng ta một chút, xem như giúp nàng ta bớt đi thối ngang ngược hống hách. Lạc Vũ Yên nhìn Hàn Hương Liên rồi ra hiệu đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Thương Nguyệt như muốn mượn khí thế hắn mà ra oai.
Nàng ta làm sao không hiểu được chứ, nếu không làm hạ mình cầu xin e rằng ngũ ca sẽ không bỏ qua chuyện lần này.
" Ta...cầu xin ngũ Vương Phi... giúp ta "
Lạc Vũ Yên trong lòng thầm hài lòng, rốt cuộc con mèo nhỏ hống hách cũng chịu thu móng vuốt lại rồi. Với tính cách của nàng ta xem ra từ nhỏ đến giờ trừ hoàng đế ra cũng chưa từng cúi đầu cầu xin ai bao giờ.
Nàng liền đứng lên hướng về phía Hoàng thượng bẩm báo
" Hoàng thượng, quận chúa vừa rồi đã hết lòng ân hận mà tạ lỗi. Chuyện lần này tức nhi xin người phạt nàng chép cung quy là được, nàng dù sao cũng là quận chúa, Vương Gia cũng sẽ không nỡ trách cứ nàng "
" Được, Hàn Thương Nguyệt đúng là đã cưới được một Vương Phi hiền thục rộng lượng, trẫm cảm thấy rất vui mừng."
" Hương Liên~ lần này xem như là lần đầu trẫm tạm thời bỏ qua, lần sau nếu còn tái phạm..."
Hàn Hương Liên vui mừng đến kích động, phụ hoàng và ngũ ca xem ra đã chịu bỏ qua, liền cúi đầu hứa hẹn.
" Phụ hoàng an tâm, Liên Nhi sẽ không phạm sai lầm nào nữa "
~~
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã xử lí ổn thõa, chuyện nàng bị ám hại lần này Hàn Thương Nguyệt đã giúp nàng điều tra làm rõ. Trước mắt Hương Liên quận chúa kia sẽ an phận trong cung không dám làm càn, nàng ta vốn dĩ vẫn rất câm phẫn nàng nhưng thời gian này chắc chắn không dám làm hại nàng nữa.
Hàn Thương Nguyệt không muốn để nàng ở lại hoàng cung lâu hơn. Sau khi xong việc liền đưa nàng rời đi trở về Hoàng Thương phủ.
Lạc Vũ Yên ngồi trong xe ngựa, chặng đường dài có chút nhứt mỏi cùng mệt nhọc, sa phu theo mệnh đánh xe nhanh chóng rời kinh hồi phủ. Lúc này mặt trời cũng đã lặng. Bên ngoài bầu trời mây đen kéo tới, từ rèm xe nàng có thể nhìn thấy các hàng quán bên đường bắt đầu thu dọn vật trang nhanh chân trở về nhà.
Còn đang quan sát cảnh vật bên ngoài thì bất ngờ bên eo bị ôm lấy một cách nhẹ nhàng không tốn sức nhấc bổng nàng lên, sau đó cả người liền ngồi gọn trên đùi của Hàn Thương Nguyệt.
" Ngài làm gì vậy???"
" Ngồi như này nàng sẽ đỡ mệt hơn "
Hàn Thương Nguyệt hắn thực sự biết được thuật đọc tâm tư của người khác sao? Có nhiều việc nàng còn chưa nói ra hắn đã như thế mà đoán được hết.
" Ta không sao, như thế này... có chút ngại rồi "
Biết được nàng muốn thoát ly hắn liền dùng một tay cố giữ eo nhỏ khiến nàng ngồi lại, tay còn lại ôm lấy nàng kéo sát vào lòng hắn.
" Đến chuyện phu thê chúng ta cũng đã trãi qua, nàng ngại gì chứ. Ngồi im một chút "
Nàng vẫn là hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn nên cả người cũng không dám động nữa, ngộ nhỡ hắn không kiềm chế được...tốt nhất nên ngồi bất động mặc cho hắn ôm nàng.
" Chuyện đêm đó...là do ta và ngài đều say rượu không phải sao? "
" Chỉ có nàng say, ta rất tỉnh táo "
Hắn nói như vậy có nghĩa gì đây, hắn không say sao? Đêm đó nàng vô tình nói ra chuyện của Diệp Uyển Như. Nàng còn nhớ hình như hắn vì thế rất đau lòng, nàng sau đó còn cái gì mà an ủi hắn, không ngờ đêm đó hắn và nàng...nghĩ đến đây liền bất giác đỏ mặt.
" Nàng nghĩ đến chuyện ngày đó liền đỏ mặt rồi, haha "
" Ta...không có. Chuyện của Diệp tiểu thư ta chỉ nhìn qua có một lần liền suy đón như vậy thôi, ngài đừng quá đau lòng, biết đâu được..."
" Ta không quan tâm "
" Hả???"
Hàn Thương Nguyệt trực tiếp choàng hai tay ôm nàng trong lòng, để nàng cảm nhận được tâm hắn tất cả đều đã thuộc về nàng, ôn nhu vuốt tóc nàng.
" Ta trước đây luôn lầm tưởng rằng đã thích Diệp Uyển Như nhưng từ khi gặp nàng ta liền hiểu được đó vốn không phải là tình yêu, hiện ta chỉ có nàng là đủ rồi "
Lạc Vũ Yên đây là lần đầu tiên trong đời được một nam nhân bày tỏ như vậy. Nàng có nghe nhầm không đây, nhưng lời nói vừa rồi...nghe quen quá nhỉ?
" Vương Gia ~ Ta nghe có mùi tra nam "
"???"