Lạc Vũ Yên đang ngồi trước gương tại phòng nàng, phía sau Tiểu Hương đang tỉ mỉ chảy tóc cho nàng. Nàng hai tay chống lên mặt, cả người lười biếng hướng mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Từ sau cái lần nàng hỏi hắn như vậy, vốn là muốn xem biểu tình của hắn đối với việc đó sẽ ra sao nhưng không ngờ hắn đột nhiên tức giận quát nàng, còn trực tiếp ngắt ngang không cho nàng nói nữa. Xem ra tình cảm của hắn và Diệp Uyển Như kia rất sâu sắc rồi, hắn mấy ngày nay đều tức giận không muốn gặp nàng a~
" Tiểu Thư đang có tâm sự sao?"
" Muội nói xem ta làm sao để Vương Gia không còn giận ta đây "
Tiểu Hương lấy trâm ngọc trong hộp gỗ ra cài vào tóc nàng, suy nghĩ một hồi cũng nhỏ giọng lên tiếng.
" Chuyện này nô tỳ cũng không biết "
Lạc Vũ Yên thở dài một hơi nhớ đến chuyện gì đó quay người lại hỏi Tiểu Hương.
" Muội sống ở phủ ta từ nhỏ có biết Diệp tiểu thư còn có huynh trưởng hay biểu ca gì đó không?"
" Chuyện này thì nô tỳ biết, Diệp tiểu thư không có huynh trưởng, chỉ có một biểu ca cũng chính là huynh trưởng của người "
Lạc Vũ Yên gật gật đầu, xem ra Diệp Uyển Như kia thật sự còn có tư tình ở bên ngoài, nàng còn tận mắt chứng kiến. Nhưng chuyện này nàng có phải đã quá bao đồng rồi không, nàng để tâm đến chuyện của bọn họ làm gì. Nàng đúng thật là tự tìm phiền phức còn khiến cho hắn tức giận như vậy.
" Tiểu Hương muội theo ta xuống bếp chuẩn bị vài món "
" Vâng thưa tiểu thư "
Nàng cùng Tiểu Hương xuống bếp nấu nướng nửa buổi cuối cùng cũng làm xong. Nàng chờ đến giờ trưa liền đích thân đem đến trước cửa thư phòng Hàn Thương Nguyệt, nàng một mạch bước vào bên trong.
" Vương Gia ta làm vài món ngon cho ngài, đến bữa trưa rồi ngài nên ăn cơm đi "
"..."
Nàng chờ một lúc lâu cũng không thấy hắn trả lời, nàng đang đứng trước bàn thư án của hắn. Hắn cũng không thèm nhìn nàng một cái mà chỉ chú tâm đọc sách. Xem ra là vẫn còn tức giận a~
Hàn Thương Nguyệt biết nàng cố tình làm thức ăn mang đến là có ý muốn hối lỗi. Trong lòng hắn từ sớm đã rất cao hứng, bên ngoài vẫn đang cố ý làm ra vẻ châm chú đọc sách nhưng trong lòng lại đang hướng về nàng chờ đợi phản ứng tiếp theo của nàng như thế nào.
" Vương Gia ăn cơm thôi "
"..."
Hắn vẫn không có phản ứng gì, nàng nên làm sao đây, hắn cũng thật quá đáng rồi.
" Ngài nếu chưa muốn ăn...ta liền mang về vậy "
" Nàng đứng lại "
Hàn Thương Nguyệt không ngờ nàng không có kiên nhẫn đến như vậy, vừa rồi còn chờ mong nàng sẽ dỗ ngọt hắn. Hắn mấy ngày nay không gặp nàng nên không nhịn được mà thấy nhớ nàng rồi. Được rồi xem như hắn chịu thua nàng.
Nàng thấy hắn không giận nữa mà chủ động ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn trong lòng không khỏi thầm cười, bộ dáng của hắn cứ như một tiểu hài tử giận dỗi thật sự rất đáng yêu.
" Được rồi ngài đừng tức giận nữa, ta làm rất nhiều món ngon...đây là rau xanh xào, rau xanh luộc, trứng chiên trà xanh, canh cải xanh..."
" Tại sao toàn bộ đều là rau xanh? "
( màu xanh lá: ám chỉ bị phản bội, bị cấm sừng, chỉ sự không chung thủy như thể " đội mũ xanh " ấy)
Nàng ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm gào thét "Ta không phải là đang ám chỉ cho ngài nên quản lại nữ nhân của mình sao"
" Haha~Hôm nay ăn thanh đạm cũng rất tốt, ngài xem toàn bộ đều có màu xanh "
" Như vậy cũng được nàng cùng ta ăn đi "
Hàn Thương Nguyệt làm sao hiểu được ngụ ý của nàng chứ, tâm tư của hắn sớm đã đặt ở chỗ nàng rồi.
" Nàng có biết hai ngày nữa là đến thọ thần của tổ mẫu không? "
Lạc Vũ Yên tay cầm đũa gấp rau xanh cho hắn, vừa nghe hỏi cũng gật gật đầu. Chuyện lễ mừng thọ của tổ mẫu nàng cũng đã nghe Từ thúc nói qua. Khắp nơi trong phủ cũng vì việc này mà bận rộn ra sức chuẩn bị trang hoàng mọi nơi. Hôm đó chắc hẵn sẽ có rất nhiều quan viên đến chúc mừng.
" Ta vẫn chưa biết nên tặng lễ vật gì cho bà bà, ngài giúp ta nghĩ được không? "
Hàn Thương Nguyệt cũng vừa ăn xong, hắn cơ hồ buông đũa nhìn nàng với ánh mắt có phần ái muội.
" Nàng thật không biết tổ mẫu mong chờ điều gì nhất sao? "
Nàng nghĩ ngợi một chút sau đó có phần buồn phiền mặt chuyển sang ủ rủ, trong lòng thật sự cảm thấy hối hận vì quyết định sai lầm lúc trước mà lừa dối người. Nàng rốt cuộc phải làm sao để giải thích đây, nàng không có gan đứng trước mặt người để thú nhận mọi chuyện.
" Ta biết...ta hối hận lắm rồi "
Hắn một lần nữa đưa ánh mắt mờ ám, vẻ mặt không chút ngại ngùng hướng đến nàng đề nghị.
" Hay là... kể từ tối hôm nay trở đi ta sẽ ngủ lại ở phòng nàng "
" Sao có thể được chứ "
Hắn nhìn thái độ vội vàng chối từ của nàng liền cảm thấy khó chịu, nàng đây là trực tiếp chối bỏ hắn. Nàng không phải đã là Vương Phi của hắn rồi sao, chuyện viên phòng hẵn là điều đương nhiên. Nàng như vậy chẳng lẽ đã để tâm đến nam nhân nào khác rồi...chết tiệt.
" Bổn vương hôm nay đã quyết...tối nay ta sẽ đến chỗ nàng "
Lạc Vũ Yên không ngờ chuyện xảy ra lại nhanh như vậy, còn đang thất thần suy nghĩ chưa kịp trả lời thì đã phát hiện hắn từ khi nào đã bỏ đi mất dạng.
~ Buổi tối ~
Hàn Thương Nguyệt mải mê đọc công văn cả một buổi chiều đến khi phát giác nhìn ra ngoài cửa mặt trời cũng đã bắt đầu lặng. Dạo gần đây công vụ quả thật rất nhiều hơn nửa còn bận rộn sắp xếp lễ mừng thọ của tổ mẫu, hắn vẫn là không có nhiều thời gian.
Một lúc sau chợt nhớ ra tối hôm nay sẽ đến chỗ nàng bất giác trên môi hắn hiện lên ý cười. Hắn cũng đã từng nghĩ đến chuyện này chẳng qua hắn vẫn là không muốn ép buộc nàng, nhìn vẻ mặt xanh mét của nàng lúc trưa chắc chắn đã bị dọa cho sợ rồi, lúc này vẫn là đang không ngừng nghĩ cách tránh né hắn đây.
Bên ngoài bỗng có ám vệ bất ngờ tiến vào bẩm báo.
"Vương Gia trong phủ ta có thích khách đột nhập"
" Hiện ở nơi nào? "
" Bọn chúng đang hướng về phía Tây phòng của Vương Phi "
" Cái gì? "
Chuyện Vương phủ xuất hiện thích khách đột nhập đối với hắn là chuyện bình thường, xảy ra nhiều đến nổi không đếm hết. Lần nào mục tiêu cũng muốn nhắm đến hắn nhưng lần này sao lại hướng đến chỗ nàng.
"Người đâu...mau chóng bảo vệ Vương Phi"
"Thuộc hạ tuân mệnh "
Hàn Thương Nguyệt tức tốc rời đi một đường phi nhanh đến Tây phòng, đến nơi liền nhìn thấy một đám hắt y nhân vây quanh khuôn viên. Bọn chúng bắt đầu theo mọi hướng xong vào bên trong, mục tiêu của bọn chúng quả nhiên là nàng.
Hàn Thương Nguyệt vận nội lực xuất vài chiêu đánh ra ngăn cản bọn chúng khiến vài tên trong số chúng đều bị trọng thương, thị vệ vương phủ rất nhanh liền chạy đến bao vây khắp nơi. Hắn không nghĩ nhiều liền đập cửa xong vào bên trong cứu nàng.
Vừa đến đã nhìn thấy Tiểu Hương nằm ngất bất động trên sàn, còn nàng thì lại không thấy đâu.
" Nàng đang ở đâu? "
" Vương Gia ta...ta đang ở trong thùng tắm không ra ngoài được "