Lạc Vũ Yên biết chắn chắn hắn gọi nàng lại sẽ không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng phải biết làm sao được, hắn căn bản là rất ghét Lạc Vũ Yên, chủ nhân thật sự của khối thân thể này, nàng hiện tại lại phải chịu đựng.
Không được, từ nay về sau muốn sống yên ổn thì trước mắt phải mau chóng xoá bỏ mọi hiềm khích với hắn. Lạc Vũ Yên liền bài ra vẻ mặt ngoan ngoãn, cười lấy lòng
" Vương Gia ngài gọi ta là có chuyện gì sao?"
Hàn Thương Nguyệt tiến lại gần nàng, hai tay đặt lên hai bên vai nàng, mặt áp sát. Đôi mắt nhìn nàng như muốn xuyên thấu
" Ta không ngờ Vương Phi nhanh như vậy lại lấy lòng được hết mọi người ở đây. Ngươi mất trí nhớ lại có thể nghĩ ra được nhiều món ăn như vậy, ngươi giải thích như nào đây? Hửm "
Lạc Vũ Yên đối diện với ánh mắt dò xét cực độ của hắn, tâm bắt đầu có chút lo sợ. Có phải hắn phát hiện gì rồi chứ, lòng tự trấn an bản thân ra vẻ kiên định, nhìn thẳng vào mắt hắn.
" Vương Gia việc ta mất trí nhớ ngài có tin hay không là tuỳ ở ngài. Ta hiện tại không như trước đây, ta được biết lúc trước làm ra nhiều việc ngốc nghếch, còn cái gì...ép...hôn ngài. Hiện tại ta về sau sẽ không làm việc gì ảnh hưởng ngài nữa, ngài có thể yên tâm được rồi chứ "
Hàn Thương Nguyệt không ngừng đánh giá nàng, lúc nãy còn nhìn thấy ở nàng một tia lo sợ. Nhưng rất nhanh lại trấn tỉnh, lời lẽ lại rất sắc bén hoàn toàn không hề giống một chút gì với trước đây.
" Ta có thể tin ngươi sao? "
Lạc Vũ Yên vội vàng bày ra vẻ mặt hết sức chắc chắn, làm ra vẻ vô cùng đáng tin, tay phải còn giơ lên cao.
" Vương Gia hãy tin ở ta ~ ta xin thề ~ được rồi chứ "
Hàn Thương Nguyệt nhìn bộ dạng như tiểu hài tử hứa hẹn thề thốt không ăn kẹo của nàng, trong lòng có một ý cười thầm.
" Ta trước mắt tin ngươi vậy, sáng nay lúc vào triều có gặp Lạc thừa tướng, ông ấy muốn ta đưa ngươi về thăm nhà. Ngày mai chuẩn bị chút gì đi, sáng sớm cùng ta hồi môn "
Lạc Vũ Yên nghe xong bất giác thở dài, nàng hiện tại ở trong thân thể của người khác. Khi đối diện với người thân phải nói sao về việc mất trí nhớ đây.
" Vương Gia ta biết rồi, ta đi về phòng trước đây "
" khoan đã "
" Vương Gia lại...có việc gì à"
" Lần sao không thể tùy tiện vén tay áo cao như vậy, không thể để lộ thân thể trước mặt người khác"
Lạc Vũ Yên có chút ngạc nhiên, thầm mắng hắn " tay cũng là tay ta, ngươi muốn quản gì chứ ". Nhưng ngoài mặt thì hết sức cung kính, nét mặt tươi cười gượng gạo, lời nói có ý mỉa mai.
" Vâng ạ, Vương Gia nói sao đều là như vậy đi, muốn cãi cũng không thể "
Vừa mới dứt câu thì nàng đã vận hết mọi sức lực co chân chạy lẹ. Hàn Thương Nguyệt nhìn biểu hiện đáng yêu lúc nãy, miệng không tự chủ được mà cười nhẹ.
Sáng sớm hôm sau trời vẫn còn chưa sáng nàng đã bị Tiểu Hương gọi dậy, mơ mơ màng màng để nàng ấy thay y phục. Búi tóc trang điểm, từ khi nàng xuyên vào thân thể này nàng đã thay đổi toàn bộ y phục từ màu sắc chói lọi, kiểu dáng rườm ra thành các bộ đơn giản,màu sắc thanh nhã chất liệu mềm mại nhưng lại ôm vừa với cơ thể một cách gọn gàng, quyến rủ.
Toàn bộ trang sức cũng như các thứ khác đều bảo Tiểu Hương làm đơn giản, không cần phải phức tạm như lúc trước. Tiểu Hương dần dần cũng hiểu ý nàng mà làm rất tốt.
Hôm nay nàng chuẩn bị một số lễ vật hồi môn đem về làm quà trở về, nàng cùng với Hàn Thương Nguyệt cùng ngồi trên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị từ trước.
Hôm nay hắn mặt một bộ xiêm y vàng nhạt, trên y phục còn có họa tiết hoa lan tinh xảo, tóc đen được búi cao lên một phần cố định bằng chiếc trâm ngọc hình hoa sen. Gương mặt vô cùng xuất chúng, toàn bộ trên người hắn đều như hòa vào nhau đẹp đến mê hoặc lòng người.
Hàn Thương Nguyệt ngồi trên xe đọc sách nhưng hắn lại biết nàng đang nhìn hắn mà bị thu hút
" Ngươi nhìn lâu như vậy đã đủ chưa, đúng thật là háo sắc "
Lạc Vũ Yên thu liễm ánh nhìn, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh, tự nhiên.
"Ta cũng không phải là háo sắc a~, con người ai mà chẳng thích cái đẹp, ta đây chỉ là đang thưởng thức nó"
Hàn Thương Nguyệt nghe nàng nói cũng không thèm để ý nữa, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục đọc sách.
Lạc Vũ Yên cũng không để ý hắn nữa, tựa đầu vào phía xe ngủ một giấc vì lúc sáng đã thức quá sớm
Trong lúc ngủ nàng cũng không biết, Hàn Thương Nguyệt bên này đang thầm đánh giá nàng, gương mặt có chút nghi ngoặc, khó đoán.
Cuối cùng Lạc Vũ Yên cũng bị đánh thức bởi tiếng hô đừng xe của sa phu. Từ Vương Phủ trở về nhà nàng cũng không xa, mất khoảng nửa ngày đường. Hàn Thương Nguyệt chuẩn bị bước xuống xe thì bị tiếng gọi của nàng dừng lại.
" Vương Gia chờ ta một chút, ta muốn nói với ngài về việc ta sẽ giấu đi chuyện ta bị mất trí nhớ. Để tránh phiền phức cho cả ta và ngài, thì ngài hãy hỗ trợ ta che giấu. Ngài yên tâm mọi thông tin cơ bản ta đã nhờ Tiểu Hương kể hết một lượt, chỉ còn cần ngài phối hợp là đủ "
Hàn Thương Nguyệt không khỏi khen ngợi nàng.
" Ngươi cũng biết suy nghĩ chu đáo, được cứ làm như vậy đi"