Diệp Uyển Như thân vận y phục trắng tinh khiết, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng uyển chuyển, gương mặt thanh tú lúc nào cũng lộ vẻ thuần khiết, lương thiện dễ khiến cho người nhìn muốn che chở bảo vệ.
"Vương Gia ~ thiếp vốn dĩ muốn đến chỗ ngài sớm hơn nhưng lại không tiện... mong chàng đừng trách Uyển Nhi"
Mỗi cử chỉ cùng lời nói của nàng ta vô cùng nhẹ nhàng khéo léo, giọng mềm mỏng như rót mật vào tai cố ý làm nũng, khiến cho bất kì nam tử nào nghe thấy đều phải siêu lòng.
" Không sao "
Hàn Thương Nguyệt từ sau khi gặp gỡ và quen biết với nàng ta thì không biết từ lúc nào đã sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Có thể là vì hắn cảm thấy nàng rất yếu đuối, nhu nhược dễ bị người khác ức hiếp và một phần là vì tài nghệ của nàng mà muốn cưới nàng vào phủ. Nhưng hiện tại gặp lại nàng trong đầu hắn lại không còn ý nghĩa đó nữa, cũng không có cảm giác như lúc trước, hắn đang hoài nghi thật sự từ ban đầu là hắn đã ngộ nhận rằng bản thân đã thích nàng.
" Vương Gia ~ Chàng đang nghĩ gì vậy? Thiếp vẫn luôn rất nhớ chàng "
Diệp Uyển Như vừa nói thân thể cũng cố ý tiến lại gần mà nhẹ nhàng sà vào lòng hắn, trong lòng luôn nghĩ sẽ mê hoặc được tâm trí của Hàn Thương Nguyệt để hắn sớm ngày cưới nàng vào Vương Phủ, thân phận của nàng cũng vì thế mà trở nên cao quý.
" Vương Gia ~ chàng có nhớ Uyển Nhi không? "
Vừa nói tay vừa để vào lòng ngực của Hàn Thương Nguyệt mà vẽ vẽ cùng sờ soạng, giọng nói cũng nhủng niệu, nhỏ nhẹ từ từ mà câu dẫn nam nhân. Hàn Thương Nguyệt trước giờ khi ở gần Diệp Uyển Như, nàng luôn chủ động thân mật với hắn nhưng hắn lại chưa hề có bất kì cảm xúc nào, lúc này lại có vài phần khó chịu muốn tránh đi.
Hai tay hắn lập tức đẩy nàng ra khỏi người hắn, Hàn Thương Nguyệt chỉnh sửa lại y phục, trên mặt không có chút biểu tình gì.
" Không còn sớm nữa, nàng nên mau chóng trở về đi "
Diệp Uyển Như bị hắn đột ngột đẩy ra thì có chút bất ngờ, cảm thấy hắn sao lại không bị nàng câu dẫn chứ? Không phải nam nhân đều rất thích thân mật, ám muội hay sao?
" Chàng đang lo lắng cho Uyển Nhi sao? Thiếp là muốn ở bên cạnh chàng lâu hơn nữa "
Nàng ta một lần nữa không chịu bỏ cuộc, hai tay lại chủ động ôm lấy cánh tay hắn mà làm nũng, cố ý mà kéo tay Hàn Thương Nguyệt lại gần cơ thể mình.
Hàn Thương Nguyệt càng lúc càng nhận thấy nàng là đang cố ý làm như vậy, những việc này lúc trước hắn lại không nhìn ra được. Một lần nữa thu tay lại, nhanh chóng né tránh quay lưng về phía nàng ta.
"Chúng ta sau này có cơ hội sẽ nói tiếp, ta phải hồi phủ rồi"
Diệp Uyển Như lại một lần nữa thất bại, trong lòng đang rất khó chịu cùng tức giận nhưng ngoài mặt lại ra vẻ đáng thương, giọng chuyển sang nức nỡ.
"Chàng lúc này không cần thiếp nữa rồi, có phải là vì biểu tỷ đã có thai rồi không?"
Hàn Thương Nguyệt nghe đến đây thì đuôi mài nhíu chặt, trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ. Hướng về phía nàng ta giọng lạnh lùng dò hỏi.
" Chuyện này ta đã cho phong tỏa mọi tin tức trong phủ, người khác không thể biết. Nàng... từ đâu mà biết được?"
" Thiếp...thiếp là nghe lời đồn đại ở bên ngoài "
Hàn Thương Nguyệt không khỏi ngờ vực lời nói của nàng ta, chuyện này ngay cả Lạc phủ cũng không hay biết thì sao có thể lan truyền ra được. Nhất định nàng ta có điều giấu giếm hắn, xem ra nàng cũng không phải đơn thuần như vẻ bên ngoài. Hắn lúc trước như thế nào lại không nhìn ra.
~ Hồ ngự uyễn_ Hoàng Cung ~
Lạc Vũ Yên đang đứng một mình trước hồ ngự uyễn của Tây Lương điện, mặt trời cũng sắp lặng ở cuối chân trời, gió ở nơi đây có chút lớn làm nàng cảm thấy lạnh. Hai tay đan xen vào nhau, chân không ngừng bước đi qua lại để cơ thể ấm áp hơn. Nàng rất muốn đến chỗ xe ngựa ngồi đợi hắn nhưng lại không biết lối đi, tiểu thập lại không có ở đây nên chỉ còn cách đứng tại nơi này mà chờ đợi Hàn Thương Nguyệt đến.
Gió sao lại lớn hơn rồi, đứng lâu tại đây có hay không sẽ bị cảm lạnh mất. Bộ y phục này lại không thể giữ ấm chút nào, đúng là lạnh chết nàng rồi. Còn đang thầm than vãn thì bất ngờ phía sau lưng có một cánh tay đưa tới khoác áo choàng vào vai nàng, Lạc Vũ Yên theo phản xạ liền quay người lại.
" Thái tử...ngài làm ra giật cả mình "
Hàn Chính Thuần đã thay trường bào thành xiêm y đơn giản, phong thái phiêu dạt trước gió, đôi mắt mang vài phần ôn nhu nhìn nàng. Hắn lúc đầu nhìn thấy Hàn Thương Nguyệt đang đứng cạnh Diệp tiểu thư, không tìm thấy nàng nên liền đi xung quanh tìm kiếm, không ngờ lại thấy nàng một mình đứng ở nơi này.
" Nàng giữ lấy, nơi đây gió rất lớn...sẽ dễ bị cảm lạnh "
Lạc Vũ Yên không ngờ chính mình lại gặp Thái tử ở đây, không phải lại quá trùng hợp rồi.
" Đa tạ, lần trước ngồi xe của ngài...ta còn không biết ngài chính là Thái Tử "
" Lần đó cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ "
Lạc Vũ Yên lúc đầu nghe có chút mơ hồ, suy nghĩ một chút liền nhớ lại điều gì đó
" Ngài chẳng lẽ...đã biết ta chính là..."
Hàn Chính Thuần đưa tay kéo lại áo choàng cho nàng, cũng không che giấu.
" Tiểu Lam cô nương ở Vọng Nguyệt lâu"
" Ngài là biết từ khi nào vậy? "
Hắn cố tình nói úp úp mở mở khiến cho nàng tò mò mà chờ đợi.
" Để xem...là lúc nàng ngủ "
" Hả "
Lạc Vũ Yên càng thêm rối rấm, không ngừng suy tư, nàng lúc ngủ ở trên xe đêm hôm đó rốt cuộc đã nói mớ cái gì chứ? Thảo nào lúc đó hắn lại có thái độ kì lạ như vậy.
" Nàng cảm thấy lạnh sao? Hay là uống chút rượu làm ấm người đi "
Nhớ đến mùi vị của rượu vừa rồi nàng liền thấy sợ, cái gì mà rượu cung đình thượng hạn chứ, khó nuốt chết đi được. Nhưng quả thật là uống vào cơ thể trở nên rất nóng, Hàn Thương Nguyệt không biết khi nào mới trở lại đây? Nghĩ đến đây không hiểu sao nàng lại cảm thấy phiền muộn.
" Thái tử ngài có loại rượu nào khác không? Chẳng hạn như rượu trái cây đó"
Hàn Chính Thuần nghe thấy có phần không hiểu " rượu trái cây " là gì chứ? Nàng không phải vừa rồi một hơi liền uống hết cả ly sao?
" Cái này thì không có, ta chuẩn bị rượu khác vậy "
" Cũng...được "
Cung nữ rất nhanh liền mang rượu đến, Hàn Chính Thuần rót cho nàng một ly, nàng đưa lên mũi ngửi ngửi có chút do dự sau đó cũng uống xuống.
" Rượu này xem ra dễ uống hơn nhiều "
Hàn Chính Thuần cười cười nhìn nàng, lúc ở gần nàng làm hắn có cảm giác rất thoải mái vô cùng cao hứng.
" Một lúc sẽ ấm lên thôi, nàng là đang chờ ngũ đệ? "
Lạc Vũ Yên suy nghĩ một chút sau đó cũng gật gật đầu, không nói gì thêm. Nàng nghĩ là hắn lúc này đang rất vui vẻ cùng Diệp tiểu thư đi, hắn rất thích nàng ấy cơ mà, nên chưa thể quay lại sớm được. Nàng không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu đành rót rượu uống thêm một ly nữa.
" Haha, ta thấy ấm hơn nhiều rồi. Ngài muốn uống không, ta liền rót cho ngài một ly "
" Được "
Lạc Vũ Yên uống chưa đầy ba ly liền cảm thấy cả người đều nóng lên, mặt cũng ửng hồng bắt đầu có chút mơ hồ tay quơ lung tung đứng cũng không vững nữa.
Nàng đã say rồi...
" Ngài xem xem hắn nói chuyện gì mà lâu như vậy chứ, thật đáng ghét "
" Nàng say rồi sao? "
Lạc Vũ Yên một tay cầm ly rượu, tay còn lại ôm lấy thân cây liễu nơi đó, lời nói cũng không kiểm soát được nữa.
" Ta muốn... về nhà, ở đây không...ai tốt hết "
Hàn Chính Thuần nhìn hành vi của nàng đoán biết nàng đã say thật rồi, cả mặt nàng đều ửng hồng, cười ngây ngô trông thật khả ái. Nàng nói muốn về nhà, chẳng lẽ ở Hoàng Thương phủ nàng chịu ấm ức lắm sao?
" Nàng say rồi, đến đây ta gọi người đưa nàng về phủ "
Lạc Vũ Yên đâu óc mơ hồ, vừa nghe có thể trở về liền vui mừng mà chạy nhanh về phía hắn, hay chân không cẩn thận té ngã. Hàn Chính Thuần nhanh chóng tiến đến đỡ lấy, ôm gọn nàng vào lòng.
Hàn Thương Nguyệt cũng đúng lúc đó mà đi tới.