Lạc Vũ Yên sau khi nghe tiếng nói của Tiểu Hương gọi mình thì mới hoàn hồn rời khỏi người Hàn Thương Nguyệt, cố che giấu sự lúng túng vội hướng về phía hắn nói gấp.
" Vương Gia, ta...trở về phòng trước đây. Lúc khác lại nói tiếp vậy "
Hàn Thương Nguyệt nghe nàng nói định rời đi có chút cảm thấy không muốn, không biết từ lúc nào hắn đã thích nghe nàng lãi nhãi bên cạnh, cùng nàng tranh cãi.
" Được rồi, nàng cứ trở về phòng đi "
" Vậy ta đi trước "
Lạc Vũ Yên như bị ma đuổi, tim lúc này vẫn còn đập mạnh, nghe hắn nói liền nhanh chóng chạy khỏi.
Sau khi nàng rời đi, Hàn Thương Nguyệt hướng về phía thị vệ bên ngoài mà phân phó.
" Vương Phi sau này có đến tìm ta cứ cho nàng trực tiếp vào bên trong "
" Thuộc hạ tuân mệnh "
Trở về phòng...
Lạc Vũ Yên không ngừng rót nước trà, uống hết ly này đến ly khác. Làm cho Tiểu Hương bên cạnh cũng phải lên tiếng.
" Tiểu thư người đừng uống, người uống nhiều quá rồi "
" Tiểu Hương muội nói xem có phải mấy hôm nay ta uống quá nhiều thứ bổ dưỡng hay không? Nên trong người mới có cảm giác ran nóng, tim lại đập mạnh"
"Tiểu thư hay là mời đại phu khám qua cho người"
Lạc Vũ Yên không khỏi xua tay, rời khỏi bàn gỗ tiến đến giường đệm liền ngã người nằm xuống.
" Thôi đi, ta vừa trải qua một trận không khác gì sinh tử, tốn rất nhiều thể lực. Ngủ một giấc bù đắp đây "
" Vâng, nô tỳ xin cáo lui trước "
~Sương An điện~
Trên sàn gỗ một tên thị về đang quỳ sụp xuống, đầu không ngừng đập xuống sàn ra sức cầu xin.
" Thái tử... thuộc hạ vô dụng vẫn chưa tìm được người "
Người đứng phía trên chính là Thái Tử đương triều, Hàn Chính Thuần, hắn lúc này hết sức tức giận, đôi mài cũng vì thế mà nhíu chặt lại.
" Các người thật sự vô dụng, chỉ có một cô nương lại tìm lâu như vậy vẫn không tìm được "
"Thái Tử, thuộc hạ theo chỉ thị của ngài khi cô nương kia vừa bước ra khỏi Vọng Nguyệt lâu liền lập tức bám theo ngay nhưng...không ngờ giữa đường lại bị một đám hắc y nhân chặn lại"
" Các ngươi đến một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, cơ hội cuối cùng này mạng có giữ nổi hay không là ở bọn ngươi. Mau tiếp tục điều tra cho ta"
"Thuộc hạ tuân mệnh"
Hàn Chính Thuần trong lòng không khỏi suy tính, rõ ràng có người đang theo dõi hành tung của hắn. Nhưng người đó là ai chứ, cư nhiên lại không để cho người của hắn điều tra được gì. Chắc chắn là đang ngấm ngầm chống đối hắn, nghĩ đến đây hắn không khỏi ôm hận ý, đôi mắt sắc bén như dao cắt, bên người tràn ngập sát khí.
Hắn từ từ tiến đến bàn thư án, cầm lấy một bức tranh, không ngừng ngắm nhìn. Trong tranh chính là hình một nữ tử mang khăn che mặt ngồi gãy cổ cầm. Nàng rốt cuộc là ai, trong một đêm liền biến mất không để lại một chút tung tích nào.
~Hoàng Thương Phủ~
Hàn Thương Lăng cùng Hàn Thương Nguyệt đang ngồi trong thư phòng bàn luận chính sự, bên ngoài vẫn có thị về canh gác nghiêm ngặt.
" Ngũ huynh, chuyện của Thái Tử đệ đã cho điều tra hết một lượt. Hắn quả thật đang có mưu tính, từ lâu đã mua chuộc rất nhiều quan viên trong triều đình "
Hàn Thương Nguyệt vẻ mặt không có chút biểu tình tay nâng một tách trà từ từ thưởng thức, phong thái ung dung tao nhã.
" Việc này đệ cứ từ từ mà hành sự, đừng quá manh động sẽ rất dễ bị lộ ra ngoài "
"Ngũ ca, đệ hiểu rồi. Còn việc này nữa, bên phía Thái Tử vẫn đang tìm tung tích của ngũ tẩu đó, nhưng đều bị người của ta phong tỏa mọi tin tức"
Hàn Thương Nguyệt nghe đến đây khắp người như tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Các ngón tay siết chặt tách trà nóng, trong lòng như có suy tính.
"Không ngờ, hắn lại có hứng thú với nàng ấy như vậy"
" Ngũ ca không chỉ có Thái Tử không đâu, khắp cả thành đều đang có rất nhiều lời đồn đoán về vị cô nương ca tấu trong Vọng Nguyệt lâu đêm đó, Tiểu Lam cô nương. Xem ra ngũ tẩu đã nổi danh khắp kinh thành rồi a~"
Nhắc người, người liền đến. Từ sau khi được Hàn Thương Nguyệt phân phó, nàng cư nhiên không bị ngăn cản mà trực tiếp bước vào bên trong thư phòng của hắn.
" Vương Gia ta đem một vài món ngon đến chỗ ngài "
Lạc Vũ Yên vừa mới bước vào đã nhìn thấy hai người họ đang nhìn thẳng về phía nàng. Đặc biệt là Hàn Thương Lăng còn không ngừng nhìn nàng mà tự nhiên tươi cười hào phóng.
Cái tên này còn dám cười sao? Nàng còn chưa tính sổ với hắn việc báo cho Hàn Thương Nguyệt nàng chính là cô nương che mặt ở tửu lâu. Suy đi tính lại để Hàn Thương Nguyệt biết nhanh như vậy cũng chỉ có từ miệng hắn mà ra.
Hàn Thương Lăng vốn đang tiêu sái tươi cười lại bắt gặp ánh mắt như dao sắt hướng thẳng về phía mình như thể hận không thể băm hắn thành tám mảnh đi. Hắn bất giác rùng mình nhìn nàng tươi cười.
" Tẩu tỷ sao tẩu lại dùng vẻ mặt này nhìn ta, ta chỗ nào đã đắc tội với tỷ a~"
Lạc Vũ Yên cũng không nói, mang vẻ mặt dọa người đó mà cầm theo khay thức ăn đi đến chỗ bọn họ. Bày hết các món ngon trên bàn, mùi thơm cũng cứ như vậy bay xung quanh làm cho người khác thèm thuồng.
" Tẩu tỷ không ngờ đệ lại đến đúng lúc như vậy, có thể được ăn những món ngon của tẩu nấu "
Lạc Vũ Yên sao có thể buông bỏ cơn tức giận nhanh như vậy. Hắn muốn ăn sao, đâu có dễ như vậy.
" Tất cả đều là của Vương Gia, ai cho ngươi chứ "
Hàn Thương Nguyệt nghe đến đây thì lộ ra vài phần cao hứng, mặt cũng hướng về phía Hàn Thương Lăng tươi cười có chút đắc ý.
" Tẩu tỷ làm nhiều món như vậy huynh ấy cũng đâu ăn hết, ta cũng muốn thưởng thức tay nghề của tẩu một chút."
" Không được, Vương Gia chúng ta ăn rất nhiều sẽ đem những thứ này ăn hết một lượt"
" Ngũ Huynh, huynh mau nói "
Hàn Thương Nguyệt đối với những món nàng nấu có phần rất hợp khẩu vị, ăn rất ngon miệng. Nhưng cũng không ăn hết được nhiều như vậy, cho dù là vậy nhưng hắn lại không muốn cho người khác ăn, những thứ này là nàng làm cho hắn a~.
" Ta có thể... ăn hết "
Hàn Thương Lăng cũng cứng họng không biết nói gì nữa, cũng chỉ đành đen mặt mà nhìn thức ăn ngon trên bàn, vẻ mặt cam chịu. Lạc Vũ Yên như trả được thù mà cười tươi, tay không ngừng gấp món ngon cho vào chén của Hàn Thương Nguyệt.
" Nàng cũng ăn đi "
" Vương Gia, ta đã dùng bữa, cái này là phần của ngài. Ngài thử xem ngón này ăn vào rất thơm, còn món này vị béo tan đều trong miệng, còn cái này, cái này nữa..."
Hàn Thương Lăng ngồi bên cạnh trong lòng cảm thấy hết sức oan uổng mà lên tiếng.
" Tẩu tỷ, chúng ta không phải là bằng hữu tốt sao? Ta đã làm gì sai chứ? "
Lạc Vũ Yên nhìn hắn mà muốn phát hỏa, hắn không biết làm gì sai sao. Bằng hữu mà lại bán đứng nhau, còn làm như không biết. Muốn ăn sao? Được thôi.
" Haiz...ta nhìn đệ cũng thấy không nỡ, đây này... ta có chuẩn bị món này, đệ ăn thử xem sao "
Hàn Thương Lăng thấy cuối cùng cũng được ăn, nhận lấy chén canh lớn từ tay nàng, vui vẻ không khách khí nếm thử.
" Quả thật là rất ngon, mùi vị cũng rất lạ."
" Ăn ngon sao? Mau ăn hết đi "
" Đúng vậy "
" Tẩu tỷ rốt cuộc đây là canh gì thế? "
" Canh an thai "
Hàn Thương Lăng như đứng hình, một nửa chén canh đã bị hắn ăn hết. Hàn Thương Nguyệt và nàng ngồi bên cạnh cũng không khách sáo mà cười thành tiếng. Chỉ có Hàn Thương Lăng là đáng thương không biết rốt cuộc đã đắc tội đến Lạc Vũ Yên từ lúc nào...