Khi tất cả các khách nhân nơi đây càng bàn luận càng phấn khích, bên trên tửu lâu, có rất nhiều cô nương cùng các vị công tử đứng từ trên cầm giỏ trúc rãi hoa xuống phía nàng. Bọn họ miệng không ngừng hô gọi, những cánh hoa từ trên cao rơi xuống ngày một nhiều, đỏ thẩm phủ kín cả một khán đài.
"Cô nương hát hay lắm, hay lắm"
"Cô nương mau tháo khăn che mặt xuống đi"
Lời nói phát ra từ một nam tử áo lam trẻ tuổi, như được cổ vũ, một số người khác cũng bắt đầu hô hào ngày một nhiều.
"Đúng vậy, đúng vậy"
Lạc Vũ Yên sau khi hát xong cũng đứng dậy định rời khỏi khán đài. Nhưng xung quanh sàn cao đều bị bọn họ vây kín không có lối đi, nàng lúc này thấy bọn họ càng ngày càng phấn khích, đứng ngơ ngác cũng không biết làm cách nào. Nàng ngước mặt nhìn lên tìm kiếm Tiểu Hương cùng Hàn Thương Lăng đang ở nơi nào, nhưng đều bị cánh hoa rơi dày đặt không nhìn thấy rõ xung quanh.
Đột nhiên nàng vô tình bắt gặp ánh mắt ghen tức, đố kị đang nhìn về phía mình chầm chầm không rời, vẻ mặt người kia lộ vẻ ganh ghét rõ rệt. Ánh mắt ghen tức kia cứ thế mà không rời khỏi người nàng, nàng quan sát một lúc có thể nhận ra người đó chính là Diệp Uyển Như. Trong lòng nàng cảm thấy người biểu muội này có chút đáng sợ, nàng ấy cũng không giống với vẻ hiền lương, hiểu chuyện như lúc trước, ánh mắt đầy thù hằng kia thật khiến người ta cảm thấy đánh ghét.
Lạc Vũ Yên còn đang suy nghĩ không cảnh giác thì bất ngờ phía dưới chân bị một bàn tay nhắm lấy, cũng may nàng phản xạ nhanh theo đó mà kéo lại kịp. Nàng lúc này mới kịp nhìn về phía người kia liền thấy được người vừa rồi là bị một tên nam tử ngũ quan không dễ nhìn, vẻ mặt còn cười có chút biến thái thật làm người khác chán ghét. Hắn ngang nhiên đưa đôi mắt tà ý nhìn khắp người nàng, Lạc Vũ Yên không muốn đứng ở đây nữa nên nói vọng xuống phía dưới khán đài xin bọn họ nhường lối.
"Các vị bên dưới làm ơn tránh đường ta phải rời đi"
Tên nam tử lúc nãy lại nói vọng lên, giọng có phần giễu cợt.
"Cô nương, nàng có phải không rất xinh đẹp, tháo khăn vải xuống cho bổn đại gia xem thử"
Lạc Vũ Yên tức giận, nét mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ nhìn hắn, loại người ỷ vào tiền tài mà đùa cợt người khác là người mà nàng ghét nhất. Loại người như hắn không cần nàng nói lời nghĩa khí.
"Ngươi ăn nói thô thiển như vậy còn không biết xấu hổ, tránh ra cho ta rời đi"
Nàng không ngờ hắn nghe nàng nói dứt câu liền tức giận sai một đám tuỳ tùng hướng về phía nàng mà xông tới, giọng điệu tức giận cùng đùa bỡn.
"Nàng không muốn tự tháo thì ta giúp nàng một tay để các quan khách nơi đây cùng ngắm mỹ nhân, sao nào? HaHa"
Lạc Vũ Yên lúc này đưa mắt nhìn phía trên cao muốn tìm Hàn Thương Lăng giúp đỡ. Phía dưới khăn đài bọn chúng càng lúc càng đến gần hơn, nàng đưa chân lùi về phía sau.
Vừa đến lúc thấy bọn chúng đã tiến đến sắp chạm được nàng thì từ phía trên lầu cao có một nam nhân thân mặc hắc y dùng khinh công bay về phía nàng, tay đánh xuống một chưởng làm bọn tuỳ tùng ngã hết xuống sàn gỗ. Tay hắn choàng qua eo nàng ôm lấy, chân đạp vào mặt sàn lập tức nhẹ nhàng ôm theo nàng mà bay trở lại tầng lầu. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tận mắt thứ gọi là khinh công của người cổ đại, bay cao như vậy không may té xuống nếu không chết cũng bị tàn phế đi. Lạc Vũ Yên vốn dĩ sợ độ cao hai tay nàng tự giác mà ôm chặt lấy cổ hắn, nhấm chặt hai mắt.
Hàn Thương Lăng vốn đã định xuống để giúp nàng nhưng không ngờ lại bị người kia đi trước một bước mà cướp nàng bay đi. Trong lòng hắn có một chút không cam lòng, các ngón tay cũng vì thế mà xiết chặt.
Không chỉ có hắn, mọi hành động của Lạc Vũ Yên từ trước đến giờ đều được Hàn Thương Nguyệt chú ý đến, khi thấy nàng được người khác ôm đi thì trong lòng thấy khó chịu, đuôi mài nhíu chặt toàn thân tản ra hàn khí lạnh lẽo.
Nam tử hắc y kia cuối cùng cũng chịu bỏ nàng xuống, lúc này nàng mới quan sát kỉ hắn, hai mắt Lạc Vũ Yên mở to, miệng nhỏ cũng mở thành hình chữ O, trong lòng thầm kêu gào, "không phải chứ ~ lại là một mỹ nam cực phẩm a~". Người này lớn lên thật quá đẹp mắt rồi.
Hắn một thân vận y phục đen huyền, tóc đen dài tuỳ ý xỏa ra hai bên, gương mặt góc cạnh tuyệt mĩ, mài kiếm dài cùng với mắt phượng sáng tinh quang, mũi cao tinh xảo, đôi môi mỏng phiến hồng tuyệt đẹp, cổ đại đúng là nơi sản sinh ra nhiều mỹ nhân a~
Hắn thấy nàng đang nhìn mình mà không ngừng đánh giá, hắn cũng quan sát nàng một lượt. Trước mắt hắn là một tiểu cô nương trẻ tuổi, mắt nàng to tròn xinh đẹp, trong sáng như sao trời, đôi mắt rất linh động cùng với hàng mi dài công vuốt khẽ chớp động. Đôi mắt tuyệt đẹp kia cứ thế mà nhìn hắn, làm hắn cảm thấy có chút vui vẻ mà cười nhẹ. Lạc Vũ Yên lúc này mới kịp thu lại tầm mắt, giọng nói vui vẻ.
"Đa tạ vị đại ca này...không phải là vị đại hiệp này đã ra tay giúp ta, võ công của huynh rất tốt đi"
"Khúc hát của nàng vừa rồi thật sự hát rất tốt, ta rất thích. Vừa hay ta cũng biết chút âm luật hay là chúng ta vào trong nói chuyện một chút, nàng thấy thế nào?"
Hắn còn không đợi nàng trả lời đã trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng kéo đi. Lạc Vũ Yên còn chưa kịp định thần thì một tay còn lại cũng bị một bàn tay khác kéo lôi lại, tay hắn còn có chút dùng lực làm nàng thấy đau. Nàng quay đầu lại nhìn lại thì thấy người đó cũng là một nam nhân khác, người này đeo mặt nạ gỗ che nửa khuôn mặt, thân mặc tử y, khí chất băng lãnh. Bên cạnh hắn còn có vị chủ quản lúc nãy nàng đã gặp qua, hắn còn không đợi nàng lên tiếng thì đã dùng sức kéo mạnh nàng về phía mình, giọng âm trần lạnh lẽo.
"Nàng ấy là người của Tửu lâu chúng tôi, vị công tử đây xin buông tay"
Lúc này nam tử hắc y vẻ mặt cũng chuyển sang lạnh nhạt, khí thế cương nghị, tay hắn vẫn giữ ở cổ tay nàng quyết không buông ra.
"Nếu ta đoán không lầm thì ngài là lâu chủ ở đây đi, ta cũng chỉ là muốn cùng nàng ấy ngồi bàn luận âm khúc một chút, cũng không quá đáng đi"
"Không được, nếu đã đến nơi đây thì mời vị khách nhân đây tuân theo quy tắc nơi này"
"Nếu ta không muốn"
"Liền tiễn khách"
Lạc Vũ Yên đứng ở giữa hai người bọn họ cảm thấy có chút khó thở, áp lực dường như bao trùn xung, không khí lại giảm xuống thấp như vậy. Nàng cứ đứng mãi nơi này cũng không phải là cách, hay tay nàng chủ động tự thoát khỏi tay bọn họ. Lạc Vũ Yên âm thầm thu tay trở lại, cười thân thiệ.
"Hai người cứ tự giải quyết đi, ta còn phải về nhà a~"
Nói rồi nàng lấy số ngân lượng còn lại trong túi vải đưa cho tên chủ quản.
"Chủ quản, đây là phần tiền còn lại ta trả đủ cho các người, ta có thể rời đi được rồi chứ?"
Vị chủ quản cầm lấy tiền của nàng, vội hỏi tiếp.
"Cô nương không ở lại chờ đến hết cuộc thi để nhận giải sao?"
"Ta không muốn, ta còn phải trở về"
Từ lúc nãy nàng đã thấy Tiểu Hương chen chút trong dòng người mà hướng đến phía nàng. Lúc này Lạc Vũ Yên ra hiệu cho muội ấy cùng nàng trở về phủ, nếu còn ở lại đây không khỏi sẽ vướng phải phiền tối.
Hàn Thương Nguyệt âm thầm sai người mở đường cho nàng rời khỏi, Lạc Vũ Yên cũng vì thế mà thuận lợi thoát ra tửu lâu mà trở về.
Tất cả bọn họ cũng dần rút đi, nam tử hắc y cũng không vui vẻ mà rời đi, vẻ mặt hắn âm trầm lạnh lẽo làm người khác không dám đến gần.
Nam nhân mặt tử y lúc này mới từ từ mở mặt nạ gỗ, hắn chính là Ngũ Vương Gia, Hàn Thương Nguyệt, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói.
"Ngũ ca, không ngờ hôm nay chúng ta lại chạm mặt với Thái Tử ở đây"
Người đang nói cũng chính là Hàn Thương Lăng, còn người hắn vừa nhắc đến cũng là nam nhân hắc y mới vừa rời khỏi tên gọi Hàn Chính Thuần, thái tử đương triều.