“Để Tào thiếu gia đợi lâu rồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt kể chuyện xong, lại dỗ hai con trai ngủ, hơn một canh giờ sau mới xuống lầu. Nghe thấy tiếng Hàn Nguyệt Nguyệt, Tào Diễn đứng dậy, “Tham kiến vương phi”.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bàn ngồi xuống, “Mời ngồi”, dáng dấp cũng đàng hoàng, nhưng không biết l ngời thế no, bt qu c muội muội thế kia, chc cũng khng kh hơn l my.
“Muội muội tính tnh lỗ mãng, đc tội vơng phi, kính xin vơng phi tha lỗi”.
Hn Nguyệt Nguyệt cời cời, “Bổn vơng phi khng quen biết lệnh muội, chẳng biết v sao lệnh muội lại c thnh kiến su vi bổn vơng phi nh vậy, To thiếu gia c th ni rõ khng?”
To Diễn cúi đầu, “Do muội muội khng hiu chuyện, chứ khng phải c thnh kiến vi vơng phi. Đy l tm lòng của tại hạ, coi nh an ủi tiu vơng gia bị hù dọa”.
To Diễn đ một ci hộp ln bn, mở ra, đẩy ti trc mặt Hn Nguyệt Nguyệt. Hn Nguyệt Nguyệt cời lạnh, “To thiếu gia thật l ho phng!”. Đy chính l Tuyết Lin hiếm thy, hơn nữa vẫn còn sng, biết nng l đại phu, nht định c hứng thú vi dợc liệu hiếm, nếu l đại phu bnh thờng chc chn sẽ rt vui mừng, đng tiếc To Diễn sai lầm rồi, ở Dợc Cc, thứ ny chỉ lvật bnh thờng m thi.
“Vơng phi qu khen, đy l tm ý của tại hạ, xin vơng phi nhận ly”. Hn Nguyệt Nguyệt ly Tuyết Lin ra, nhn một chút, cũng tính l thợng đẳng, kéo tay Nh Tuyết, Như Tuyết cuối người xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt cắm đóa hoa lên đầu Như Tuyết, “Lần sau hái, Tào thiếu gia để cành dài một chút, thế này hơn ngắn”.
Thấy thế, Như Tuyết gãi đầu nói, “Tiểu thư....”. Tào Diễn thấy hành động của Hàn Nguyệt Nguyệt, giật mình, nữ nhân này, vậy mà đem Tuyết Liên quý hiếm làm đồ trang sức, hơn nữa còn cho tỳ nữ.
“Hoa này rất tươi, Tào thiếu gia thật có lòng, một đóa hoa xinhđẹp,nên để nhiều người thưởng thức mới phải, Tào thiếu gia nói đúng không?” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hoa trên đầu Như Tuyết cười cười hỏi. Nháy mắt mặt Tào Diễn cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
“Tào thiếu gia còn có việc?” thấy Tào Diễn không đi, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Tào Diễn co rút khóe miệng, đành nói, “Vương phi, muội muội đắc tội vương phhi, tại hạ đã bồithường, vậy có phải nên....?” giao thuốc giải ra.
Hàn Nguyệt Nguyệt ai nha một tiếng, “Thuốc kia chỉ cần canh giờ sẽ mất tác dụng, Tào thiếu gia đừng lo lắng”, cho nàng ta nếm thử chút thuốc tê, coi như là phạt nhẹ, nếu còn dám đụng tới nhi tử của nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí.
Sau khi Tào Diễn đi, Như Tuyết lấy đóa hoa trên đầu xuống, đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt, “Tiểu thư, hoa này rất đẹp”. Hàn Nguyệt Nguyệt liếc nhìn, “Không phải chỉ là Tuyết Liên thôi sao? Cho ngươi thì ngươi cứ lấy”
Như Tuyết cười cám ơn. Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ một chút nói “Ngày mai ngươi đi hỏi thăm thử xem, gần đầy Tào gia có chuyện gì không?”, sao Tào Mẫn lại vậy, mặc dù Tào Diễn che giấu giỏi hơn Tào Mẫn, nhưng nàng vẫn nhìn ra được.
“Vâng, tiểu thư”. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi chống cằm, lúc trước đưa cho Mạnh Dịch Vân thánh chỉ kia, nàng không nói gì. Nhưng trong thâm tâm nàng muốn thử một chút, xem rốt cuộc đối với Mạnh Dịch Vân quyền thế quan trọng tới mức nào, mà giờ, hắn không lên ngôi, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm vui vẻ.
Nói thật, nếu Mạnh Dịch Vân làm hoàng đế thật, tuyệt đối nàng sẽ không về kinh, nàng chẳng quan tâm địa vị gì đó, không thích cuộc sống trong thâm cung.
“Tiểu thư, đã hỏi thăm được” Như Tuyết nói. Hàn Nguyệt Nguyệt đang đút Viên Viên ăn cơm, “Chuyện gì?”. Tào gia đã bao vây khách sạn, nhưng nếu nàng muốn đi, bọn chúng ngăn được sao?
“Tào tướng quân chết trận, triều đình truy phong cho hậu nhân Tào gia, nhưng Tào thiếu gia không nhận, có vài đại thần đề nghị kết thân với Tào gia, bất quá vương gia cự tuyệt.”, Như Tuyết vừa nói vừa chú ý phản ứng của Hàn Nguyệt Nguyệt, Tào gia này đúng là được voi đòi tiên, ban thưởng không chịu, cứ cố tình muốn kết thân.
“Ừ, biết” Hàn Nguyệt Nguyệt thản nhiên đáp. Như Tuyết thấy không có gì không ổn, mới lui ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt đặt cái chén lên bàn, thầm cười lạnh.
Muốn lợi dụng chiến công để kết thân với hoàng gia? Tào gia thật biết tình toán! Quân Tào gia chiếm / quân Đại Khánh, lúc Vân vương chiến đấu với Nam Tĩnh, ngoài vạn quân Tào tướng quân mang đến biên cương, còn lại vạn đại quân khác, Tào gia chẳng phái một người nào đến chi viện. Giờ sợ Mạnh Dịch Vân truy cứu, mới muốn dùng chiêu kết thân để giữ được Tào gia, nghĩ hay quá rồi, đầu Mạnh Dịch Vân đâu có bị vô nước.
“Nương~” Đoàn Đoàn ôm Hàn Nguyệt Nguyệt kêu. Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, mỉm cười, “Đoàn Đoàn đói bụng? Để mẫu thân đút Đoàn Đoàn ăn nha”.
Đặt Viên Viên lên ghế, Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Đoàn Đoàn lên, nàng dạy nhiều lần hai đứa mới kêu nương được. Như Họa bưng bình trà vào, thấy Viên Viên đứng một bên nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt đút Đoàn Đoàn ăn cơm, bèn hỏi “Có phảilà tiểu vương gia ăn chưa no không?”. Hàn Nguyệt Nguyệt lấy khăn lau cằm cho Đoàn Đoàn, “Trẻ con không thể ăn quá no, số lần ăn nhiều chút là được.”
Sau khi khỏe lại, Tào Mẫn đến nhà trọ tìm Hàn Nguyệt Nguyệt, đáng tiếc bị chặn ngoài cửa. Nữ nhân này chua ngoa quá, nói chuyện rất mệt, Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn cãi nhau với nàng ta.
Nghỉ ngơi một chút xong, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo nhi tử lên đường về kinh. Tào Diễn muốn ngăn, đáng tiếc đã chậm một bước. Từ đây cách kinh thành chỉ hai ngày đường, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt sợ Tào Diễn phái binh đuổi theo, nên cố tình đi đường vòng, tốn mất ngày mới tới nơi.
“Ngươi là ai? Dám xông vào vương phủ?” Hàn Nguyệt Nguyệt xuống xe, Như Họa lấy hành lý, chuẩn bị bước vào, thị bị ngăn lại, Như Họa nhướng mày, “Lớn mật, không thấy vương phi và tiểu vương gia sao, trợn to mắt chó của người mà nhìn đi.”
Gã sai vặt bị Như Họa rống, giật mình, nhìn nhìn, chỉ thấy một thiếu phụ và một cô nương ẵm hai đứa nhỏ xuống xe ngựa. Hắn mới tới, chưa thấy mặt vương phi và tiểu vương gia bao giờ, nào biết ai, bất quá vương gia có hai tiểu vương gia thì có nghe nói qua, mặc kệ có có thật hay không, cũng không dám chậm trễ.
“Cô nương đợi ở đây một chút, để ta đi báo quản gia”. Sau khi bị niêm phong, người làm trong phủ không trốn chạy, thì cũng bị ném vào ngục hết, đến khi Vân vương trở lại, toàn là người mới, chỉ có quản gia vẫn là người cũ.
Nghe gác cổng báo lại, Vương quản gia lật đật chạy tới, mắng tên giữ cửa một trận, “Cẩu nô tài, không có mắt à, chủ tử cũng dám cản”, quay đầu lại cười cười lấy lòng nói, “Mấy người này mới tới, vương phi đừng giận”.
Như Họa hừ một tiếng. Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Không có gì” rồi ôm nhi tử vào, đi thẳng tới Trúc Viên.
Vương quản gia xoa xoa mồ hôi trên trán, chạy theo. Vương phi không phải là người dễ chọc à, lão không nghe thấy vương gia nói hôm nay vương phi về, nên mới xảy ra chuyện này.
“Còn đứng đó làm gì, mau thông báo mọi người đến bái kiến vương phi và tiểu vương gia”, Vương quản gia vừa vào viện, liền hô to với ma ma đang đứng ngu ngoài cửa. Ma ma kia nghe thế, vội dập đầu, vào vương phủ lâu vậy, đây là lần đầu tiên thấy mặt nữ chủ tử.
“Đứng lên đi, Vương quản gia, những chuyện này nói sau”, chạy mấy ngày đường,mệt chết nàng.
“Vâng”. Hàn Nguyệt Nguyệt ôm nhi tử vào phòng, để xuống, vẫy vẫy tay, nặng quá.
“Vương phi về rồi!” Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Trúc Thanh? Sao ngươi ở đây?” chẳng phải đã về Hoàng phủ rồi sao?
Trúc Thanh đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, cúi đầu nói, “Vương phi không thích thấy nô tỳ sao?”
“Không phải, thấy ngươi ta còn vui không kịp ấy chứ”. Lúc ấy nàng cũng là bất đắc dĩ, tình huống quá nguy hiểm.
“Là vương gia kêu nô tỳ về, Kim Thu cũng trở lại, còn những người khác thì không biết”.
“Ừ, nếu có duyên sẽ gặp lại, đây là Như Họa và Như Tuyết, ngươi sắp xếp đi”. Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào Như Họa và Như Tuyết nói, chắc hai nha đầu này cũng mệt chết rồi.
“Vâng, mời hai cô nương theo ta”. Như Họa và Như Tuyết theo Trúc Thanh ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, “Viên Viên đừng động, rất nguy hiểm”, thấy Viên Viên với tay lên bình hoa trên bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo lại.
Hai tiểu tử này rất hiếu động, thấy trong nhà có vật gì đều cầm chơi. Viên Viên bị Hàn Nguyệt Nguyệt kéo lại, không phục lại muốn đi, Hàn Nguyệt Nguyệt đành mở túi y phục lấy đồ chơi cho hai đứa chơi.
Rửa mặt xong, Kim Thu bưng đồ ăn vào, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt để tóc ướt, vội để khay đồ ăn lên bàn, cầm lấy khăn, “Vương phi vẫn cứ vậy, để tóc ướt sẽ bị cảm lạnh.”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười một tiếng, “Một thời gian không thấy Kim Thu sao lại giống Trúc Thanh rồi, thích dài dòng”.
“Vương phi cứ thích chọc nô tỳ.”
“Đoàn Đoàn mau buông tóc mẫu thân ra.” Hàn Nguyệt Nguyệt gỡ tay Đoàn Đoàn ra, hai tiểu tử này thật là thấy cái gì cũng muốn nắm.
“Có thể là đói bụng rồi, ngươi đút hai tiểu vương gia ăn trước đi”. Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy khăn, tự mình lau tóc.
“Vương phi, có ôm vương gia về phòng không ạ?” thấy hai tiểu vương gia ngủ thiếp, TrúcThanh nhẹ giọng hỏi.
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không cần, cứ để chúng ngủ ở đây, mệt chết rồi, các ngươi lui xuống đi, không cần chờ”. Kim Thu và Trúc Thanh đi ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt duỗi người một cái, hôn lên trán hai con, khóe miệng mang theo mỉm cười, nuôi con thật không dễ.