“Đừng hòng mơ tưởng.” “Đúng là, chúng ta là người ngươi có khả năng có được hay sao?” Vũ Nhạc còn chưa kịp mở miệng, hai giọng nói một trước một sau không hẹn mà cùng rống to về phía Qủa Nhiễm, đáng chết, bọn họ là Linh thú, Linh thú, biết chưa?
“Ta thấy không sao cả, chỉ cần ngươi có thể chỉnh đốn bọn hắn là được.” Vũ Nhi cũng không thèm ngẩng mặt lên, tiếp tục ăn mỳ, thản nhiên mở miệng, hai tiểu quỷ này, thật sự rất ồn ào, nên để bọn chúng biến mất, biến mất…
“Ách…Ta nghĩ hay là thôi đi!” Nhìn thấy hai tiểu tử kia không hẹn mà cùng ngẩng đầu quăng tới ánh mắt cảnh cáo, mỗ nữ thức thời nuốt nước miếng, mấy tên tiểu tử này nhìn có vẻ không dễ chọc chút nào, tốt nhất là nàng thôi đi!
Vũ Nhạc trừng mắt tức giận nhìn hai tiểu hài nhi, liếc mắt một cái: “Nhanh ăn đi, nếu không ăn thì chúng ta đi.” Tiểu Giới và Lạp Lạp vừa nghe Vũ Nhạc nói, ai oán trừng mắt nhìn nàng, uất ức bắt đầu ăn mỳ, bộ dạng giống như chịu rất nhiều uất ức. Vũ Nhạc lập tức quay đầu không thèm nhìn, lúc này nàng mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào bà chủ đã đứng ngay sau lưng mình, bộ dáng vui mừng nhìn bọn tiểu tử trước mắt. Vũ Nhạc cau mày nhìn bà: “Bà chủ, bà sao thế? Có vấn đề gì sao?” “Cháu…Đây là Thú Sủng của cháu?” Bà chủ gắt gao cầm khăn lau tay nắm chặt lại, trời ơi, Thú Sủng đó, con trai của mình tìm bao lâu vẫn chưa được, nữ tử này vậy mà có được hai con, chỉ tiếc một con không hóa hình thành người.
“Ngươi câm miệng, bổn đại gia là Linh Thú, nha, không phải thú sủng, thú sủng là cấp thấp giá rẻ, bổn đại gia là chí cao vô thượng, há có thể để con người nho nhỏ như ngươi bêu xấu?” Lạp Lạp khó chịu để bát xuống, móng vuốt trắng như tuyết chỉ vào bà chủ, bộ dạng rất tức giận.
“Ách…Thú sủng và Linh thú không phải giống nhau sao?” Bà chủ bị Lạp Lạp làm cho khiếp sợ, nuốt nước miếng, khó khăn trả lời.
“Ngươi…Chết tiệt, thú sủng và Linh thú sao có thể giống nhau? Ai nói cho các ngươi biết là giống nhau? Bổn đại gia giết hắn!” Nói xong, nó trực tiếp nhảy lên bàn, bộ dạng muốn làm loạn một trận.
“Câm miệng, Lạp Lạp, ngươi rất không lễ phép, hai người các ngươi, trở về hết đi.” Mặt Vũ Nhạc mang vẻ khó chịu trừng mắt nhìn hai người. Một hồ ly một nhẫn thần ai oán nhìn Vũ Nhạc, muốn giải thích cái gì, lại bị ánh mắt sắc bén của nàng hạ xuống, cả hai ngậm miệng, ánh sáng tím và trắng lóe lên, biến mất tại chỗ.
Vũ Nhạc hơi đau đầu, ấn ấn vào huyệt Thái Dương, ngượng ngùng nhìn về phía bà chủ già: “Thật xin lỗi, đã quấy nhiễu bà. Đây là tiền mặt, xin bà bà vui lòng nhận cho.” Nói xong, nàng đưa tận tay bà chủ một thẻ vàng, rồi kéo Qủa Nhiễm ngồi một bên xem náo nhiệt, sải bước đi. Bà chủ chỉ ngây ngốc nhận lấy, khi nhìn tới là thẻ vàng thì cả kinh, tim gan loạn chiến, vội vàng kêu lên: “Cô nương, ngài cho nhiều quá…” Vũ Nhạc và Qủa Nhiễm đã sớm đi xa, bà chủ giống như đang nằm mơ, cắn cắn thẻ vàng: “Trời ơi, chuyện này…Thật sự là thẻ vàng? Lão già, lão già, mau ra đây, ta nhận được một thẻ vàng…”
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Vũ Nhạc khó chịu quay đầu, nhìn trước mặt nữ nhân đang mạnh mẽ nhìn nàng: “Đến đây lâu như vậy, chưa hỏi tên ngươi đâu? Ta thật sự cảm thấy hình như ngươi không tầm thường, không giống như tuổi của chúng ta. Ngươi lại có cả Linh Thú, người có được lại càng ít, huống chi Thú sủng mà ngươi có không phải bình thường. Còn có tiểu nữ nhi kia, tuy rằng nàng không phải Linh Thú, nhưng toàn thân nàng lại phát ra linh khí, làm cho ta ngồi bên vô thức hấp thụ. Thế nhưng hai tiểu tử kia, ngươi lại không thèm để ý, ngươi….Thật ra là ai?”