Bàn tay đang che mặt của Mộ Dương đột nhiên hạ xuống: “Đúng vậy, muội ấy không chạm vào ta, ta kích động cái gì?”
Vũ Nhạc còn chưa đi xa, vừa nghe hắn nói, dưới chân lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ, miệng nàng hơi giật giật, vừa định quay người thì đã bị một móng vuốt nhỏ kéo tóc: “Chủ nhân, bình tĩnh, bình tĩnh nha!”
“Bình tĩnh cái gì hả? Hỗn đản này…” “Hắn là ca ca của người…” “Đi chết đi, ta lại có ca ca như vậy sao? Ta không thừa nhận” “Người không thừa nhận, hắn vẫn là ca ca của người…” Mọi người xúm lại nhìn trò hài trước cửa Hồng Tiếu Trai, một lớn một nhỏ, một người một thú kì lạ đấu khẩu, đều rối rít nâng miệng, che trán của mình. Nghe nói Nhạc gia có một nữ nhi quần áo lụa là, hôm nay gặp mặt đúng là danh bất hư truyền, đáng thương cho hai huynh đệ Nhạc gia! Nghĩ đến đây, mọi người đều nhìn về phía Mộ Dương biểu tình thương hại. Nhạc Mộ Dương vung chiếc quạt trong tay, đôi mắt phượng sâu thẳm híp lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cả đám người: “Không biết, suất diễn này mọi người xem thấy thế nào?”
Giọng nói vừa hạ xuống, đám người lập tức giải tán, tốc độ so với nghe tiếng tập hợp còn nhanh hơn. Đừng đùa, lúc này không đi thì còn đợi đến bao giờ? Đừng nhìn bộ dạng tươi cười này của Nhị thiếu gia mà nhầm, ai còn không biết hắn nổi danh miệng nam mô, bụng một bồ dao găm?
Vũ Nhạc mấp máy môi, đôi mắt tím khẽ nhìn Mộ Dương, hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Hồng Tiếu Trai, không thèm đếm xỉa tới ca ca, tức thì tức, lấp đầy bụng mới là đúng nha.
Nhạc Mộ Dương khẽ nâng môi, nhướn mắt lên nhìn muội muội nhà mình: “Đợi ta với, hôm nay ca ca sẽ mời khách.” “Vậy huynh còn thất thần cái gì?” Vừa nghe có người mời khách, mỗ nữ bỗng nhiên nghiêng đầu quay lại, Nhạc Mộ Dương giật mình, thiếu chút nữa không dừng kịp, bốn mắt nhìn nhau, mỗ nam thấp giọng thở dài: “Ài…Đôi lúc ta tự hỏi phụ thân đã tạo nghiệt gì, tự nhiên lại rước về một tiểu Bá vương.” “Thế thì sao? Huynh có ý kiến gì?” “Có ý kiến?...Làm sao có thể chứ?” Tránh voi chả xấu mặt nào, một ngày nào đó, ta sẽ dạy muội, thế nào là kính già yêu trẻ!
Hai người vừa đi vào Hồng Tiếu Trai, đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, ngay cả chưởng quầy cũng tự mình nghênh đón: “Nhạc nhị thiếu gia, Nhạc tiểu thư, xin hỏi hai người muốn dùng gì?”
“Đến nhã gian, chọn thứ tốt nhất, muội muội ta đói bụng lắm rồi!” Chiếc quạt trong tay Nhạc Mộ Dương hạ xuống một chút, đôi mắt phượng đen sâu thẳm đảo khắp một lượt, những người muốn xem náo nhiệt đều gục đầu xuống. Lúc này Mộ Dương mới hài lòng gật gật đầu, vẻ mặt lộ ra tia vui mừng nhìn về phía muội muội nhà mình: “Vũ nhi, nhà hàng này có vịt quay ngó sen không tệ nha, muội muốn nếm thử không?”
“Được, tốt!” Nhắc tới ăn uống, mỗ nữ cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân chuẩn bị lên trên lầu, thì bỗng nhiên, nàng vừa bước một bước, một tiếng gọi vang lên bên tai: “Chậm đã!”
Vũ Nhạc dừng chân, không vui nâng chân mày, chậm rãi xoay người, nhìn về phía người gọi nàng: nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt, dài sát đất, không chút trang trí, không có hoa văn, có thể nói đơn giản mà không đơn giản. Nhìn đến đây, nàng không khỏi tò mò với chủ nhân của giọng nói, đôi mắt chậm rãi nâng lên, khi nhìn đến dung nhan quen thuộc trước mắt thì tâm tình nàng đột nhiên ngừng lại. Nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười dịu dàng rực rỡ kia, nàng tự nhủ: “Ngữ nhi? Là ngươi sao? Ngữ nhi?”
“Chưởng quầy, vừa rồi bổn cô nương hỏi ngài có còn nhã gian không, ngài đã trả lời ta thế nào? Như thế nào? Bây giờ thấy người có quyền thế, nhã gian lại đột nhiên có?” Chủ nhân của giọng nói tuy cười nhạt, nhưng giọng nói lại âm lãnh, làm cho người ta cảm thấy như có gió lạnh thổi sau lưng…