“ không biết,tiểu thư có thể xem bệnh công nhà chúng ta được không”Một tên ám vệ chạy đến chỗ Tuyết Nhu hỏi
”Ngươi đừng mời người xem bệnh cho công tử linh tinh” Một tên ám vệ khác lên tiếng nói nhỏ với tên ám vệ kia
”Chẳng lẽ, ngươi đã quên mấy tháng trước một tên thầy phu đã sít lấy đi mạng của vương gia sao” Tên ám vệ kia nói tiếp.
Hai tên kia nói rất nhỏ nhưng màng nhĩ lỗ tai Tuyết Nhu rất thính đã nghe thấy hết đoạn nói chuyện của hai người họ.
”Ta mặc kệ đánh cược một lần mới biết được vương gia đang rất nguy cấp cứu tính mạng trước mới là quan trọng” tên ám vệ lại rồi bước đến chỗ Tuyết Nhu nói:“ xin tiểu thư cứu công tử nhà ta “
”Ta thấy ngươi trung thành với chủ nhân vậy ta sẽ cứu hắn một mạng “ Tuyết Nhu nói rồi đi đến phía Nam Cung Thần đang mê mang,sợi chỉ tơ vàng từ trongtay aó Tuyết Nhu bắn ra quấn lấy tay của Nam Cung Thần. Sau một chén tra bắt mạch song Tuyết Nhu nhìn ám vệ rồi bảo: “cở áo hắn ra “
”Tiểu thư, như vậy không được nam nữ thụ thụ bất thân” Tên ám vệ nói
”Giờ ngươi muốn hắn chết hay muốn hắn sống thì bảo với ta. Mà ngươi cử ta không cở đúng với lễ giáo” Tuyết Nhu nói, tên ám vệ kia nghĩ thầm”cũng đúng vương gia nhà mình vẫn giữ được trong sạch mà vương gia cũng không chịu thiệt vị tiểu thư này đẹp như thiên tiên giáng trần nha” thế là hắn quyết định cở hết quần áo của vương gia ra
”Ngươi là gì vậy tiểu thư nhà ta bảo ngươi cở mỗi áo sao ngươi cở cả quần của hắn ra mau kéo quần lên” Đào tay tre mắt lại nói mấy người Tuyết Nhu, Song nhi, Mai nhi...sớm đã quay ra chỗ khác
”Xin lỗi, ta tưởng cở hết ra' tên ám vệ kia nói, rồi kéo quần Nam Cung Thần lên
”Tưởng cái đầu ngươi về khám lại lỗ tai ngươi đi nha...” Song nhi nói một tràn đại khả
Tuyết Nhu lấy kim châm ra rồi châm vào Người chiếc vận dụng nội truyền vào kim châm.Sau hai canh giờ trôi qua Nam cung Thần phun một cục đen ra ngoài đó là chất độc mà Tuyết Nhu dùng nộ lực lọc thành rồi ép ra ngoài. Tuyết Nhu nhét một viên thuốc vào miệng Nam Cung Thần rồi rút hết các Nam châm ra
”Tiểu thư,công tử nhà ta thế nào rồi” tên ám vệ kia hỏi
”Độc ở trên người hắn đã giải hết không cho ăn những thứ tanh thôi tốt nhất là cho hắn ăn cháo trắng độ sáu ngày sau sẽ bình phụ hẳn” Tuyết Nhu dặn dò
”Cảm tạ tiểu thư, không biết xưng hô tiểu thư là gì. Nhà ở đâu lần sau công tử sẽ đến cảm tạ tiểu thư” Tên ám vệ chấp tay hỏi
”Không cần chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau không phải cảm tạ, nếu có duyên sẽ gặp lại lúc đấy sẽ biết tên ta” Tuyết Nhu nói nhìn ngoài trời đã tạnh mưa:“ Chúng ta về thôi không mọi người sẽ lo lắng”
”Dạ, tiểu thư” Mai nhi gật đầu rồi đi ra ngoài cùng với Tuyết Nhu