Edit: Huyền Phong
Beta: Thuỷ Lưu Ly
Đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ trúng độc cũng có thể lây truyền?
Cuối cùng sau khi sống sót qua lần đau đớn này, rất lâu, rất lâu, lâu đến mức Chu Vô Tâm gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của những giọt mồ hôi rơi xuống cổ mình lúc này, Ninh Liên vẫn ôm chặt nàng mới buông nàng ra, sau đó, cái gì cũng không nói, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Chu Vô Tâm nằm trên giường nghĩ mãi không ra, vì lần đau đớn đột phát này, mà cũng vì sự khác thường khó hiểu của Ninh Liên...
…
Ninh Liên đột nhiên xuất hiện ở Thất vương phủ.
Ninh Thuần nằm trên giường chậm chạp không muốn ngủ, lúc nhìn thấy đêm hôm khuya khoắt mà Ninh Liên còn đến phủ mình, hắn hơi sững sờ.
Nét mặt Ninh Liên được giấu sau bóng trăng, sau khi trầm mặt một lúc, hắn đột nhiên đưa một bình sứ màu trắng cho Ninh Thuần, lạnh nhạt nói: “Thuốc này huynh nghĩ cách cho nàng uống đi.”
Ánh mắt Ninh Thuần dừng lại trên chiếc bình sứ hắn đưa tới, hỏi: “Lấy ở đâu?”
Ninh Liên cười khổ một tiếng, “Ninh An.”
Im lặng.
Ninh Liên bước hẳn vào phòng, ngồi xuống ghế, trong đêm khuya, giọng nói của hắn có vẻ đặc biệt mông lung: “Nhưng mà huynh và ta đều rõ, loại độc này, không có thuốc giải. Nàng sẽ như Bắc Vọng vậy, thời gian càng dài độc phát càng không có chu kỳ nhất định. Sau này, số lần càng nhiều, thời gian xảy ra tăng lên, mà đau đớn cũng càng ngày càng lớn. Thuốc này chỉ có thể giúp nàng giảm đi đau đớn, nhưng không thể giúp nàng hoàn toàn giải độc. Cuối cùng, có một ngày, nàng, giống như Bắc Vọng...”
Ninh Liên không hề nói tiếp, loại độc này rất khó giải, sẽ đến một ngày, nàng giống như Bắc Vọng, không phải bởi vì đau đớn mà tự vẫn thì cũng vì độc phát mà chết. Mà Bắc Vọng kiên trì không muốn tự sát, là bởi vì trong lòng hắn có thù hận, nhưng mà, còn Chu Vô Tâm...
Ninh Liên hít sâu một hơi: “Ta không biết nàng ta lấy cách điều chế này ở đâu, nhưng lời lão ngự y hôm qua huynh cũng nghe thấy đó, ông ta không ngờ còn có người lấy được phương thuốc này.”
“Trước giờ Ninh An chưa từng rộng rãi như vậy.” Ninh Thuần hiểu rõ phân tích: “Nàng ta muốn ngươi trao đổi cái gì?”
“Cưới nàng.” Trước sau Ninh Liên đều giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Chỉ là, huynh nói đúng, đối với chuyện này, Ninh An tỏ ra rất rộng rãi, ta hoài nghi nàng ta không đơn độc. Vì thế nếu người Chu Vô Tâm thích là huynh, vậy, mặc kệ huynh có thích nàng hay không, ta vẫn phải giao nàng cho huynh. Ta hy vọng nàng không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Nếu, nếu cần thiết, huynh có thể đưa nàng đến Điển Thương Các, ở nơi đó, nàng sẽ được an toàn.”
Lúc Ninh Thuần nghe tới ba chữ “Điển Thương Các”, hắn hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã “Ừ” một tiếng, đồng ý.
Bàn xong mọi việc, Ninh Liên cũng không tiếp tục ở lại nữa mà xoay người rời khỏi Thất vương phủ.
…
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thuần theo hẹn đến Đông cung chuẩn bị đưa Chu Vô Tâm rời đi.
Lúc Chu Vô Tâm nhìn thấy Ninh Thuần tới đón mình, đã kích động tới mức nhảy nhót tưng bừng, còn dùng thời gian ngắn nhất để thu dọn đồ đạt cần thiết muốn nhanh chóng theo hắn lên xe ngựa xuất cung.
Ninh Thuần nhìn bộ dạng hớn hở như trộm được đường của nàng, cũng không tiện ngăn cản mà chỉ lạnh nhạt, im lặng đứng một bên.
Có điều khi nàng đang dọn đồ, bộ quần áo trong tay nàng bỗng nhiên rơi xuống đất: “Vì sao tự dưng ta lại cảm thấy lạnh?”
Ninh thuần cả kinh, vội vàng lấy bình sứ, đổ một viên ra cho vào miệng nàng, khiến cơn đau của nàng được áp chế kịp thời.
Giờ nhớ lại, cơn đau tối qua vẫn còn khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng mà tình huống lúc lại rất kỳ quái, chỉ bằng một viên thuốc nho nhỏ mà Ninh Thuần đưa nàng thì tuy rằng nàng vẫn còn cảm thấy đau đớn nhưng dường như không còn đau như tối qua nữa.
Chu Vô Tâm lau lớp sương mỏng trên mặt đi, nàng tin Ninh thuần sẽ không lừa nàng, vì thế cực kỳ nghiêm túc mà kéo tay áo Ninh Thuần, hỏi hắn: “Ta bị sao vậy?”
Ninh Thuần mím chặt môi, một lát sau mới lạnh nhạt nói: “Trúng độc.”
“Độc gì?” Chu Vô Tâm sờ sờ da mặt lạnh lẽo của mình: “Tại sao trên mặt ta cũng xuất hiện một lớp băng như Bắc Vọng?”
Ninh Thuần thở dài, so với việc gạt nàng, chẳng bằng sớm nói cho nàng biết. Mặc dù nói trước thời gian dự tính, mặc dù như vậy sẽ khá tàn nhẫn, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.
Ninh Thuần nhìn nàng: “Ngươi trúng cùng một loại độc với Bắc Vọng.”
Chu Vô Tâm lập tức từ trong xe ngựa bật dậy: “Chàng nói gì? Chàng nói ta trúng độc gì?”
“Loại độc mà ngươi với Bắc Vọng trúng là giống nhau.”
“Loại độc đó có thể truyền nhiễm sao?”
“Không biết, nhưng, điểm tâm ngọt trước đó là do Ninh An đưa tới.” Ninh Thuần thành thật trả lời, ý tứ chính là, người hạ độc là Ninh An.
Trong nháy mắt Chu Vô Tâm đã nghĩ tới lời lão ma ma đã từng nói với mình, nhớ tới bộ dạng đau đớn của Bắc Vọng khi độc phát, nhớ tới cơn đau như rút xương lột da mà mình phải chịu, càng nghĩ càng khiến nàng hận Ninh An thấu xương. Nàng run rẩy hỏi: “Vậy có phải sau này ta sẽ giống Bắc Vọng, cứ một khoảng thời gian sẽ phát độc một lần?”
“Ừ.” Gương mặt Ninh Thuần không hề dao động cảm xúc, trả lời, chẳng qua trong mắt lại ẩn hiện thương cảm mà Chu Vô Tâm không thể phát hiện.
“Có phải sau này, ta, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong?”
“Ừ.”
“Thuốc lúc nãy chàng cho ta uống, không thể trị được sao?”
Ninh Thuần lắc đầu: “Cái này chỉ có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn, không thể trị tận gốc.”
“Vậy tại sao Bắc Vọng lại không uống?”
“Hắn không có.” Ninh Thuần lạnh nhạt nói, còn theo đó mà nhét bình sứ vào tay Chu Vô Tâm.
Tin này thật sự khiến nàng vô cùng chấn động, đến mức tâm tình rối loạn không thể nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tiểu Ninh Thuần, chàng nói thật cho ta biết, ta sẽ chết sao?”
“Mỗi người đều sẽ chết.”
“Ý ta là, ta không thể chết một cách bình thường sao? Hay là nói ta phải chết trẻ? Hoặc nói rõ cho ta biết ta có thể sống được bao lâu, ba năm? Nhiều hơn hoặc ít hơn?”
“Không biết.” Vấn đề này Ninh Thuần thật sự không có cách nào trả lời nàng, là ba năm hay năm năm, hoặc là ba mươi năm hay năm mươi năm? Chuyện này hắn không thể quyết định được. Cũng có khi có một ngày nàng sẽ không chịu được những đau khổ này mà tự vẫn, hay là chất độc trong cơ thể nàng xảy ra biến hóa, sớm cướp đi tính mạng nàng, v.v…Hắn cũng khó mà dự đoán được.
Khắp thiên hạ hắn chỉ biết mình Bắc Vọng trúng phải loại độc này, hiện tai coi như có thêm một người nữa là nàng, mà nhận thức của hắn về loại độc này, cũng chỉ dừng lại ở chỗ Bắc Vọng.
Vì thế, hắn không thể cho nàng bất cứ khẳng định chắc chắn nào.
Mà Chu Vô Tâm không nhận được câu trả lời xác thực từ Ninh Thuần, cho rằng hắn đang ngầm thừa nhận suy đoán của nàng. Nghĩ đi, đột nhiên có một ngày không hiểu tại sao mình trúng độc, còn biết rõ thời gian sống của mình có hạn thì người đó sẽ có cảm thấy như thế nào?
Còn có thể bình tĩnh sao?
Chu Vô Tâm không thể.
Nàng thừa nhận nàng hoảng rồi.
Nàng sợ.
Nàng không muốn chết.
Nàng vẫn còn rất quyến luyến với thế giới này nên sao có thể chịu chết như vậy?
Huống chi, đây còn là kiểu đau đớn đến chết!
Muốn nàng tự vẫn?
Nàng không làm được. Nàng không có can đảm để làm điều đó.
Nhưng lẽ nào nàng chỉ có thể chấp nhận kết cục như thế?
Thời khắc này, nàng bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình của Bắc Vọng, cũng hiểu rõ nỗi tuyệt vọng của hắn.
Ninh Thuần biết nàng cần có thời gian để đón nhận hiện thực này, cho nên sau khi nói xong câu đó, hắn lập tức rời khỏi xe ngựa, chỉ để một mình nàng ngồi lại bên trong.
Chu Vô Tâm nhìn xe ngựa trống trơn, nghĩ ngợi: Thế gian này có nhiều chuyện bất ngờ như vậy, ai có thể dự đoán được tương lai?
Chu Vô Tâm hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Nếu đã biết không còn sống được bao lâu thì càng phải cẩn thận, hưởng thụ mà sống, không phải sao? Có gì cần lo lắng chứ, đi được tới đâu hay tới đó, không biết chừng ông trời có mắt lại cho nàng xuyên trở về, như vậy chẳng phải càng tốt ư?”
Vừa tự an ủi mình, vừa tỏ vẻ giống như mọi chuyện không liên quan đến mình, Chu Vô Tâm bình tĩnh bước xuống xe ngựa, nhìn xung quanh: “Ha, nói cũng thật kỳ quái, ta sắp đi rồi mà Ninh Liên cũng không chịu tới tiễn ta một đoạn à?”
Ninh Thuần không ngờ nàng có thể điều chỉnh tâm tình của mình nhanh như vậy thật sự kinh ngạc, trả lời nàng: “Hắn rất bận.”
“À, vậy, Ninh Thuần, chàng trả lại cây quạt này cho hắn giúp ta. Ta thấy bây giời hắn đã thoát khỏi ám ảnh nên dù ta có giữ cây quạt này cũng không còn tác dụng gì nữa, với lại cái này do mẫu thân hắn để lại, ta cầm cũng không thích hợp.” Nói xong, Chu Vô Tâm lấy cây quạt bạch ngọc trong túi ra, đưa cho Ninh Thuần, Ninh Thuần nhận lấy quạt, gật gật đầu.