Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

chương 126

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thủy Lưu Ly

Chu Vô Tâm thực sự không thể nhịn được nữa, nàng bê bồn rửa mặt, quăng sang chỗ hắn: “Sủng hạnh muội muội ngươi!”

Bởi vì thời gian này hai người phương trượng và Chu Vô Tâm không ngừng tăng tốc điều chế thuốc giải, cộng thêm động một chút là Lục đại phu lại dùng việc công làm việc riêng, đi tìm cha Liên Hà giúp họ tìm các loại dược liệu cần thiết, rút ngắn thời gian phương trượng tự mình tìm thuốc cho nên chỉ nửa tháng sau, thuốc giải Thực Hàn Tán đã được điều chế thành công.

“Phương trượng, nếu uống thuốc này, thật sự có thể giải độc chứ?” Chu Vô Tâm nhìn viên thuốc nhỏ bày trước mặt, kích động hỏi.

Phương trượng xoa xoa mồ hôi trên trán, ánh mắt ông ta cũng dừng cùng một chỗ với nàng: “Theo lý thuyết thì đúng là như vậy.”

Chu Vô Tâm nhìn viên thuốc này, không biết tại sao lại có cảm giác sắp giành lấy cuộc sống mới. Tay nàng nhẹ nhàng chạm vào viên thuốc, giống như trong nháy mắt đã được tiếp cho sức mạnh.

“Chỉ cần Bắc Vọng uống nó, hắn sẽ không cần chịu đau đớn do Thực Hàn Tán phát tác nữa, đúng không?”

“Đúng.”

Lục đại phu trầm mặc nhìn Chu Vô Tâm, bàn tay vuốt râu treo giữa không trung: “Ngươi thật sự không muốn uống nó chút nào sao? Đây là thuốc giải có thể cứu mạng ngươi.”

Trong đầu Chu Vô Tâm bỗng dưng xuất hiện những hình ảnh từ khi nàng quen biết Bắc Vọng, nàng hít sâu một hơi, cười đáp: “Lục đại phu, ta không thích lặp đi lặp lại một chuyện nhiều lần. Hơn nữa hiện tại phương trượng cũng phối chế ít thuốc cho ta mà, chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn là được rồi. Thuốc này, đối với ta mà nói, không quan trọng.”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng mà gì cả.” Trên mặt Chu Vô Tâm lộ ra nụ cười rực rỡ như trước, khéo léo chuyển sang đề tài khác: “Lần trước Bắc Vọng xuất cung đã bị ta liên lụy, xem ra lần này cứ để ta vào cung một chuyến đi. Nói cho cùng thì muốn từ hoàng cung ra ngoài cũng không phải dễ dàng như vậy.”

Lục đại phu không hề nói gì, thở dài một tiếng rồi rời khỏi phòng chế thuốc.

Phương trượng chăm chú nhìn Chu Vô Tâm, giống như muốn nhìn thấu nội tâm nàng. Bất kể vì lý do gì mà nàng quyết định giải độc cho Bắc Vọng, nhưng quyết tâm này, cũng đã đáng giá khiến người khác tôn kính rồi. Dù sao lúc một người đối mặt với ốm đau, sống chết, không ai không hi vọng bản thân không có việc gì. Nàng rõ ràng là một người tham sống sợ chết nhưng có thể vì người khác mà làm đến mức này, phương trượng cảm thấy thật sự không hiểu rõ nàng…

Chu Vô Tâm lấy thuốc cất kỹ vào trong người. Lúc này có lẽ Lục đại phu còn đang giận nàng đây, nàng cũng không dám đi quấy rầy ông ấy.

Cuối cùng nàng dứt khoát trở về phòng, suy nghĩ sẽ nói gì với Liễu Hà.

Tuy rằng tên nhóc Liễu Hà này rất thiếu đánh, nhưng thời gian này nếu không có nhà họ giúp đỡ thì có lẽ nàng đã bị những nhân sĩ giang hồ kia giết, cũng không có cơ hội chế thuốc thành công, vì lẽ đó, nàng muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn với hắn.

Có điều khi nàng nghĩ xong phải nói gì và đi tìm Liễu Hà, lại phát hiện không tìm thấy bóng dáng hắn đâu cả.

“Bây giờ những người này càng ngày càng coi trời bằng vung, dám dán hoàng bảng trước nhà ta. Ngươi nói dán thì dán, khác không dán, cứ một mực dán thông cáo chém người là sao. Xui xẻo, thật sự qúa xui xẻo! Sau này ta nhất định phải bắt được cái tên dán hoàng bản kia, để cho hắn biết Ác Thiếu trấn trên là không thể trêu chọc!”

Rốt cuộc Chu Vô Tâm cũng đợi được Liễu Hà trở về, nhưng lúc hắn vào cửa, còn cầm theo một hoàng bảng, bắt đầu tức giận ồn ào.

Nhìn thấy Chu Vô Tâm có mặt, thuận tay ném hoàng bảng lại chỗ nàng: “Đúng lúc, ngươi cũng nhìn đi. Mấy người này thật quá đáng, dán hoàng bảng đều dán đến trước cửa nhà người ta rồi. Cứ cho là hoàng bản thì muốn dán ở đâu cũng được à. Nếu để cha ta nhìn thấy thì ông nhất định sẽ nói ta không biết giữ gìn bộ mặt của trấn…”

Chu Vô Tâm bị chuỗi oán hận của Liễu Hà làm cho dở khóc dở cười, không thể làm gì khác là mở hoàng bảng nhìn xem chuyện gì đã khiến hắn kích động thành như vậy.

Nhưng khi nàng nhìn thấy nội dung: Lục hoàng tử Ninh Bắc Vọng ám sát Ninh đế, ba ngày sau xử trảm, trên hoàng bảng, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch…

“Bất kể thế nào, ta cũng phải nhanh chóng trở về Kinh thành.” Chu Vô Tâm đưa hoàng bảng cho phương trượng, kiên định nói rõ từng câu.

Lúc Phương trượng và Lục đại phu nhìn thấy nội dung trên hoàng bảng cũng đồng thời biến sắc, gật đầu đồng ý, cùng nhau thu dọn hành lý, gấp gáp lên đường.

Quái lạ, tại sao đang yên đang lành Bắc Vọng lại bị xử trảm?

(Ly: Dây buộc tóc dẫn đến huyết án =.=)

Ám sát Ninh đế? Không có khả năng lúc trước nàng nói hắn muốn phản kháng thì phản kháng nên hắn mới phản kháng? Sau đó giết Ninh đế?

Không thể nào.

Bắc Vọng không phải là loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Lúc này Ninh đế đã bị bệnh nặng, theo lý sẽ không có sức lực để đi hành hạ hắn. Chỉ cần không trêu chọc hắn thì hắn cũng không tùy tiện tức giận với người khác. Hơn nữa, sớm không ám sát, muộn không ám sát lại cứ chọn lúc này?

Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.

Mặc kệ thế nào, Chu Vô Tâm không thể ngồi yên nhìn Bắc Vọng bị xử trảm mà không quan tâm. Nàng không thể trơ mắt nhìn một người bạn khác lại chết trong cung, không thể!

Ba người tùy tiện thu dọn ít thứ cần thiết rồi không lặng lẽ rời khỏi Liễu phủ mà không nói tiếng nào.

Lúc này, trong cung đã sớm loạn. Chuyện Ninh đế băng hà đủ khiến Ninh triều chấn động theo.

Trong Liễu phủ đều là quái nhân, vì thế cho nên lúc bọn họ còn ở đó sẽ không cảm nhận được bầu không khí hoảng loạn này, nhưng một khi vừa rời khỏi, bầu không khí bất an lập tức không ngừng lan tràn mọi ngóc ngách.

Nước không thể một ngày không có vua, tuy rằng lúc trước thái tử Ninh Liên đã dần dần giám quốc, nhưng mà chuyện Ninh đế băng hà cũng xảy ra quá mức đột ngột. Nếu bây giờ không khống chế ổn thỏa mọi chuyện thì rất có khả năng Ninh quốc sẽ xảy ra nội loạn.

Bách tính hoang mang càng khiến Chu Vô Tâm bất an. Thật vất vả mới có thể giúp hắn giải độc mà hắn lại bị xử trảm. Tại sao mọi bất công trên đời này đều muốn rơi trên người hắn? Tại sao?

Khi Ninh Thuần nhận được tin Ninh đế bị Bắc Vọng ám sát đã nhanh chóng chạy vào cung, đáng tiếc hắn vẫn tới chậm một bước, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Bắc Vọng bị thị vệ đại nội nhốt vào thiên lao, hơn nữa khi Ninh Thuần muốn tìm Ninh Liên cũng không thể tìm được hắn.

Đến khi tìm được mới biết Ninh Liên đang thảo luận chuyện tang lễ với chúng đại thần. Ninh Thuần đành chờ đến khi bọn họ bàn luận xong mới một mình nói chuyện với Ninh Liên.

“Chẳng lẽ không thể thả hắn sao?” Ninh Thuần lạnh nhạt hỏi, tâm tình hơi khắc chế nhìn thẳng Ninh Liên.

Ninh Liên mạnh tay khép quạt lại: “Phụ vương bị hắn giết chết, làm sao thả? Mà cho dù bản vương thả hắn thì văn võ bá quan trong triều cũng không tha hắn.”

Ninh Thuần nhìn Ninh Liên chăm chú, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch: “Ngươi không nên để hắn gặp phụ vương.”

“Là hắn đánh ngất bản vương rồi lao ra.”

Từ nhỏ Ninh Thuần đã lớn lên cùng Ninh Liên, lời nói dối của hắn có thể lừa gạt tất cả mọi người nhưng không thể lừa gạt được hắn (Ninh Thuần): “Ngươi nói gì với Bắc Vọng. Cuối cùng ngươi vẫn chờ không kịp sao.”

Ninh Liên lẳng lặng nhìn Ninh Thuần, đối với suy đoán của hắn, hoàn toàn không nói gì.

Ninh Thuần hít sâu một hơi, từng bước từng bước lại gần Ninh Liên: “Tại sao ngươi muốn hãm hại Bắc Vọng?”

“Bởi vì bản vương ghen kị hắn!”

Trong nháy mắt, cây quạt trong tay Ninh Liên mở ra, vừa vặn chặn lại thanh kiếm đột nhiên đâm tới của Ninh Thuần: “Thất ca, chuyện này huynh đừng nhúng tay.”

“Không thể.”

Từng ấy năm tới nay, dáng vẻ bình tĩnh mà Ninh Thuần vẫn luôn duy trì rốt cuộc bị Ninh Liên chọc giận mà phá hủy. Động tĩnh do hai người đánh nhau trong thư phòng lôi kéo người bên ngoài chạy vào. Nhìn hai vị hoàng tử vốn có quan hệ rất tốt đột nhiên trở mặt, bọn họ đều sững sờ tại chỗ không biết làm thế nào mới đúng. Nếu không phải các vị đại thần đúng lúc được người thông báo mà chạy đến thì không biết hai vị hoàng tử này muốn đánh đến bao giờ.

Ninh Thuần bị các đại thần ngăn lại, hắn dùng ánh mắt lành lạnh dừng trên người Ninh Liên: “Là bởi vì nàng?”

“Phải!”

Các đại thần nghe không hiểu hai người đang nói gì, chỉ biết không ngừng khuyên can bọn họ. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn nội chiến cơ chứ!

Dường như trong nháy mắt Ninh Thuần giống như đã hiểu ra chuyện gì, không thèm ở đây tiếp tục nghe chúng đại thần khuyên nhủ, hắn thu kiếm, giận dữ, xoay người rời đi.

Truyện Chữ Hay