- Nhưng ta…ta có thể quay lại thế giới kia được không?
Huỳnh Hiểu dè dặt hỏi. Sau khi xa quê hương tới Nhân quốc xa lạ kia, nàng còn ôm ý định quay trở về. Nhưng khi trở lại rồi, trong lòng nàng lại có điểm luyến tiếc. Mà luyến tiếc nhất chính là “ hắn”.
- Không được.- Dạ thần lắc đầu nói.- Ngươi ở lại sẽ làm cản trở sự nghiệp của Mộ Dung Phong. Mà ta không hề muốn điều ấy xảy ra.
- Không thể nào? Ta làm sao có thể cản trở chàng ấy chứ? Dạ thần, ông có thể nói rõ mọi chuyện cho ta biết được không? Các người rốt cuộc còn những bí mật gì mà ta chưa biết?
Dạ thần thở một hơi dài, chép miệng :
-Thôi được, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngươi chắc hẳn đã nghe Mộ Dung Triệt kể về U Linh thần rồi đúng không? Thực ra, U Linh là con trai duy nhất của ta, là đứa con mà ta luôn tự hào. Năm đó, thiên đề đày ải nó xuống trần gian, lúc sắp tiến vào cổng luân hồi, ta đã lén truyền linh lực cho nó để có thể đánh thức nó ở kiếp sau. Hiển nhiên, U Linh sau khi đầu thai trở thành một người rất xuất sắc. Năm đó, ta quá nóng vội trong việc thức tỉnh nó nên đã hại nó biến thành bộ dáng ngốc nghếch, trẻ con. Nhưng bù lại, những mảnh kí ức vụn vặt của U Linh được đánh thức và tập hợp lại vào mười lăm tháng chín hàng năm. Ta nghiên cứu rất kĩ và chọn ra một phương pháp mới để thức tỉnh U Linh nhưng phải tìm một người có bát tự phù hợp với nó để giúp nó chuyện này. Trùng hợp thay, ta tìm thấy ngươi liền lập tức mang ngươi tới đó. Ngươi đã làm rất tốt công việc của mình. U Linh yêu ngươi vì vậy mà nó đã phá lệ không giết ngươi trong ngày đó, ngược lại với quy luật và tính cách nó bấy lâu nay. Chính vì quy tắc bị phá bỏ dẫn đến dao động trong nó bị thay đổi, hơn nữa U Linh còn tìm thấy Hỏa kiếm- thứ có tácdụng quan trọng nhất đối với việc phục hồi kí ức của nó. Vậy nên, khi này U Linh đã thức tỉnh rồi, việc của ngươi cũng đã hoàn thành. Ngươi không cần phải trở lại đó nữa.
- Dạ thần, ta cầu xin ông, xin ông đem ta trở lại đó được không? Ta…ta rất yêu tiểu Phong, ta không thể rời xa chàng được.
Huỳnh Hiểu cầm lấy tay Dạ thần, tha thiết cầu xin. Giọng nói của nàng có phần run rẩy, tưởng như sắp khóc. Dạ thần thấy vậy, mặt không đổi sắc, cũng chẳng quan tâm đến lời cầu tình của nàng. Lão gỡ tay nàng ra, lạnh nhạt nói :
- Ngươi đừng có cầu xin ta. Vô ích thôi.
Sau đó lão hướng nàng vung một đạo quang màu tím nhạt :
- Ngươi tốt nhất là nên quên hết tất cả mọi chuyện đi, từ nay ngươi sẽ trở về cuộc sống trước kia của mình. Ta sẽ khóa tất cả kí ức của ngươi từ khi ngươi đến Nhân quốc lại.
Ánh sáng tím kia cuộn lại một vòng rồi thâm nhập vào trong đầu nàng. Huỳnh Hiểu hét lên :
- Khôngggggg…
Nàng cảm thấy một cơn đau buốt truyền từ đỉnh đầu xuống. Huỳnh Hiểu ôm đầu ngã xuống, mặt tái đi vì đau đớn. Chưa được bao lâu nàng không chịu nổi liền ngất đi.
Dạ thần lúc này liền bay đi, lão coi như đã giải quyết xong nàng. Còn về phía Mộ Dung Phong, lão tự có chủ ý của mình.
Đám sát thủ nhìn Mộ Dung Phong bằng con mắt sợ hãi, vài tên thông minh liền hiểu rằng không nên chống đối lại hắn. Chúng lập tức quăng kiếm, quỳ xuống :
- Vương gia, ta sẽ dẫn người đi.
Lúc Mộ Dung Phong bước vào phòng giam Huỳnh Hiểu thì nàng đã rời đi, trong đó chỉ có xác hai tên sát thủ canh giữ nàng.Không thấy bóng dáng nàng, sắc mặt Mộ Dung Phong lập tức trầm xuống. Hắn quay người, hung ác nhìn đám người kia quát lên :
- Người đâu? Các ngươi tính lừa bổn vương ư?
- Tiểu nhân không dám lừa ngài. Quả thực nàng ở trong đây.- Chúng lắc đầu, sợ hãi giải thích.
- Bẩm vương gia, ta tìm được y phục của vương phi trong đó, còn có còi ngọc mà hoàng thượng ban cho nàng.- Vệ Ảnh bước ra, trên tay cầm một bộ y phục màu trắng đưa cho Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong lập tức cầm lấy, tay hắn nắm chặt thành quyền. Hiểu Hiểu của hắn chắc chắn bị giam cầm tại đây, tuy nhiên tại sao lại không thấy bóng dáng nàng? Hơn nữa còn có xác của hai tên sát thủ? Chẳng lẽ là nàng giết chúng rồi bỏ trốn? Nhưng Hiểu Hiểu của hắn chân yếu tay mềm, thấy hắn giết người còn sợ hãi mà ngất đi, làm sao có thể làm ra chuyện đó. Vậy rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Hơn nữa, nàng hiện đang ở đâu?
- Giam đám người kia lại chờ thẩm vấn. Ngươi phân phó người lục soát khắp xung quanh chỗ này. Còn lại theo ta về vương phủ.- Mộ Dung Phong hướng Vệ Ảnh nói.
- Tuân lệnh.- Vệ Ảnh cúi người.
Mộ Dung Phong tức tốc phi ngựa về thành. Hắn hi vọng Hiểu Hiểu vừa rồi trốn thoát rồi về phủ tìm hắn. Tuy nhiên, khi hắn về vương phủ, hoàn toàn không nhận được tin tức của nàng. Mộ Dung Phong nổi giận cho người tìm khắp cả Nhân quốc, cho dù có phải lật tung cả thiên hạ này cũng phải tìm được nàng về. Còn về Vân quốc kia, hắn nhất định sẽ san bằng chúng.- A chị Hiểu Hiểu, chị tỉnh rồi.- Một giọng nói non nớt có phần mừng rỡ vang lên.
Huỳnh Hiểu nhíu mày, đôi mắt hấp háy rồi dần dần mở ra. Trước mắt nàng là một căn phòng vô cùng quen thuộc. Huỳnh Hiểu nhìn thấy những gương mặt nhỏ bé đáng yêu bên cạnh, hóa ra nàng đang ở cô nhi viện. Nàng ngồi dậy, day day thái dương hỏi :
- Sao chị lại nằm ở đây vậy?
- Sáng nay, An An đi mua giấy thủ công cho các bạn liền nhìn thấy chị ngất ở đường nên tới gọi mọi người đưa chị về đó. Chị Hiểu Hiểu, chắc chị bị say nắng rồi. Thôi chị nghỉ ngơi đi, chúng em đi báo với cô viện trưởng là chị đã tỉnh.- Cô bé có cái nơ màu hồng rất dễ thương nói.
Huỳnh Hiểu gật đầu :
- Cảm ơn các em.
Nói xong, nàng nằm xuống giường, một tay để lên trán suy nghĩ. Dường như nàng đã quên chuyện gì đó rất quan trọng thì phải. Nhưng đó là chuyện gì thì nàng không rõ.