Vương Gia Này, Ta Muốn

quyển 2 chương 12: chuyện xưa ma quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Melodysoyani.

“Ta nói với ngươi này... Nghe nói phủ vương gia vốn nơi ở của nhà đại phú. Chủ nhân là kinh thương (người làm ăn buôn bán), trừ chính thất ra, còn có vài người tiểu thiếp! Trong đó được sủng ái nhất, chính là vị cơ thiếp nhỏ nhất. Nàng không chỉ biết làm chủ tử vui vẻ, lại giỏi ca múa, dáng vẻ rất xinh đẹp. Nguyên phối phu nhân (vợ đầu) luôn luôn bị vắng vẻ, lâu ngày, trong lòng sinh ra một ý nghĩ ác độc! Có một lần nam chủ tử đi ra ngoài mua hàng, vừa đi hơn nửa tháng. Sau khi trở về phát hiện người cơ thiếp hắn yêu thương nhất đã chết!"

"Hả! Sao lại thế này?"

Từ chỗ hành lang, hai người hạ nhân ngồi xổm xì xào bàn tán, trên mặt xao động biểu cảm cực kỳ thần bí.

"Vị phú thương kia hỏi nguyên nhân, nguyên phối phu nhân cho lui mọi người lặng lẽ nói với hắn, nói trong mấy ngày hắn đi bán hàng, vị cơ thiếp kia đã vụng trộm ở sau lưng hắn! Nha hoàn Tiểu Lan tận mắt nhìn thấy, trước đêm cơ thiếp chết, một nam tử xa lạ đi ra từ sương phòng phía Tây! Lúc đó Tiểu Lan không dám tố cáo việc này cho bất cứ kẻ nào, chỉ là sau khi trời sáng, nha hoàn chịu trách nhiệm hầu hạ cơ thiếp đẩy cửa phòng ra, đã thấy cả người cơ thiếp đầy máu té trên mặt đất. Nàng ta là nguyên phối phu nhân, lão gia không ở nhà, đó là quyền lợi lớn nhất của nàng. Ngay lập tức xét hỏi mọi người, sau đó Tiểu Lan mới run run rẩy rẩy nói chuyện đã thấy đêm đó cho nàng ta. Nhưng lại vì nghĩ tới mặt mũi lão gia, chuyện này mới không dám nói nhiều, chỉ tuyên bố là bệnh chết với bên ngoài!"

"Ô! Vậy, sau đó thì sao?"

"Sau đó lão gia kia nghe thấy lời này, lúc này lập tức tức giận rồi. Sai người nâng thi thể cơ thiếp kia vào phòng ngủ của nàng, lập tức đốt lửa lớn, thiêu cả căn phòng và thi thể của cơ thiếp!"

Hạ nhân này nói sinh động như thật, tên còn lại cũng nghe nhập thần.

"Không phải chứ!? Ngoan độc như vậy? Cơ thiếp kia thực vụng trộm với người khác? Chắc không phải do nguyên phối phu nhân kia giở trò quỷ chứ?"

"Đúng vậy! Ôi? Không nghĩ tới bình thường tiểu tử ngươi thích lười biếng, ý nghĩ vẫn còn rất thông minh! Thật ra, hết thảy đều là do nguyên phối phu nhân giở âm mưu! Vu oan giá họa, hãm hại này vị cơ thiếp được sủng ái này!

"Ta đã nói mà! Chậc, sau đó thì sao? Tiếp tục nói!"

"Sau đó..." Gia nô nói chuyện xưa chợt cười âm trầm."Ngay lúc nguyên phối phu nhân âm thầm đắc ý, mỗi đêm trong nhà, đều sẽ nghe thấy tiếng nữ tử khóc!"

"... A!!?"

Chân một người hầu khác mềm nhũn, dọa ngã nhào trên đất.

"Đừng, không phải là... Hồn ma của cơ thiếp chứ?"

"Có lẽ thế! Dù sao khoảng thời gian này lòng mọi người trong nhà đều hoảng sợ. Hơn nữa sau khi cơ thiếp chết đi không lâu, nha hoàn Tiểu Lan trượt chân rơi xuống giếng chết đuối, nguyên phối phu nhân cũng mắc bệnh nặng qua đời. Cửa hàng của phú thương cũng liên tục lỗ lả, sau này mới bất đắc dĩ bán đi tòa nhà này chuyển nhà đi rồi!"

"..."

Chuyện xưa nói xong, gia nô kéo người bị dọa ngã nhào dưới đất dậy. Sau khi chế nhạo hai câu, lập tức chuẩn bị đi làm việc. Nhưng không nghĩ tới vừa quay người lại, đã thấy mặt Tần Uyển Như trắng bệch đứng ở đó nhìn bọn họ.

Tiểu tử vừa té ngã lập tức phát hoảng, đặt mông lại ngã ngồi ở trên mặt đất. Người kể chuyện xưa kia cũng sợ tới mức không nhẹ, trên mặt cũng mất sắc máu. Chờ bình tĩnh lại, sau khi thấy rõ là Tần Uyển Như, mới thở ra một hơi thật dài, chậm rãi hoàn hồn.

"Tần, Tần tiểu thư chào người!"

Hai gã gia nô có chút kinh hồn chưa định chào hỏi, nhưng Tần Uyển Như lại mặt trắng bệch nhìn bọn họ như cũ. Sau khi căng thẳng khá lâu, mới nghe được nàng chậm rãi nói: "Ngươi, vừa rồi những gì các ngươi nói là thật?"

"Cái gì, cái gì?"

"Chuyện người cơ thiếp kia! Chuyện tòa nhà này!"

"À, ừa, chắc là thật sự... Ta nghe bà bà ở gần đây nói."

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Uyển Như càng thêm trắng bệch. Từ nhỏ nàng ta chỉ sợ ma, tuy rằng chưa từng có người gặp qua những thứ hư vô mờ mịt này, nhưng nàng ta vẫn sợ hãi!

"Vừa, vừa rồi các ngươi nói...Chỗ của vị cơ thiếp kia ở là?"

Hai gã gia nô nhìn nhau, rất ăn ý trả lời: "Sương phòng phía Tây!"

Nam tử vừa nói chuyện xưa giống là nhớ tới cái gì, lại bổ sung một câu:"Lại nói tiếp... Hình như chính là chỗ mà Tần tiểu thư đang ở..."

"..."

Trước khi hét ra tiếng thét chói tai, Tần Uyển Như nắm chặt tay nhỏ bé, cố gắng trấn định đi tới cổng đi. Chợt, một bóng dáng tránh qua, chắn trước người nàng ta. Hoàn toàn không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng ta, cười tủm tỉm chào hỏi nàng ta. Sau đó nói với hai gã gia nô sau lưng nàng ta: "Ta vừa thấy hai người các ngươi ngồi xổm thì thầm nói chuyện thú vị gì thế?"

Hai gia nô sửng sốt, tuy rằng biết Tiểu Vũ là hộ vệ bên người Vương Gia, nhưng ở trong vương phủ này, trừ nàng ra, ai cũng rõ nàng đối với Vương Gia mà nói, không phải một tiểu hộ vệ đơn giản như vậy. Nghe thấy nàng vừa hỏi như vậy, lập tức cung kính trả lời: "Nô, nô tài chỉ tùy tiện tâm sự mà thôi. Không, không có gì, phải đi làm việc ngay rồi!"

Nói qua, bọn họ lập tức chuẩn bị cất bước rời đi. Nhưng ánh mắt Tiểu Vũ chớp chớp, mang theo chút đe dọa nói: "Con người của ta đó, chán ghét nhất chính là người khác lừa gạt ta, hoặc là nói chuyện nói một nửa làm lòng ta ngứa ngáy! Mà lòng ta ngứa ngáy, sẽ cực kỳ khó chịu! Mà khi cực kỳ khó chịu, tuyệt đối không để cho người khác dễ chịu! Hai người các ngươi cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi...Đến cùng ngồi xổm nói cái gì?"

Mồ hôi lạnh trên trán hai gia nô chảy xuống, cúi đầu nuốt nuốt nước miếng.

"Bẩm, bẩm Nguyệt cô nương, vừa rồi nô tài đang nói tới chuyện trước khi xây dựng vương phủ này..."

"Hả?" Tiểu Vũ nhíu mày."Trước đó? Trước đó có chuyện gì?"

"Éc... Cũng không có gì, là, chính là... Từng có lời đồn có một nữ tử chết oan trong sương phòng phía Tây, cho nên chỗ đó thường có chuyện ma quỷ..."

"Chuyện ma quỷ!!?"

Cũng không biết là Mỗ Vũ rất tò mò, hay là rất kinh ngạc. Hai chữ này phá lệ lớn tiếng nói. Khiến Tần Uyển Như đứng cạnh nàng vẫn còn đang kích động không thôi, cả người tức thì bị dọa run run.

"Có thể đừng thảo luận đề tài này nữa được hay không?"

Đây là lời trong lòng Tần Uyển Như, ngay lúc nàng ta muốn nói câu này ra, mỗ Vũ lại giành nói: "Ai nha! Ta thích nhất nghe chuyện xưa ma quỷ! Đến đến đến, mau nói ta nghe chuyện gì đã xảy ra?"

"..."

Tiểu Vũ vừa nói, vừa lôi kéo Tần Uyển Như muốn để nàng ta cùng ngồi xuống nghe.

"Ta, ta còn có việc, các ngươi từ từ tán gẫu!"

Tần Uyển Như lên tiếng từ chối, cũng không ngờ hai tay Tiểu Vũ túm nàng ta chết cũng không buông.

"Đừng vậy! Khó được tất cả mọi người cùng ở tại vương phủ này, có chuyện xưa hay đương nhiên phải chia sẽ với nhau! Đến đến đến đây, ngồi xuống cùng nhau nghe chuyện xưa! Bình thường thấy ngươi ở trong phòng đợi cũng rất buồn tẻ, khó được có chuyện thú vị như vậy, cùng nhau nghe một chút thôi!"

Đầu Tần Uyển Như đầy vạch đen, thực xin lỗi... Nàng ta thật sự không cảm thấy có gì thú vị...

Kéo tay nhiều lần, bất đắc dĩ là tránh không thoát tay Tiểu Vũ. Thẳng đến nàng không thể lôi kéo nữa, dứt khoát chỉ có thể nhận mệnh.

Kết quả là, hai gã gia nô này nói lại chuyện xưa một lần nữa. Tần Uyển Như liều mạng thôi miên mình, làm bộ không nghe thấy. Thật vất vả chịu đến khi bọn họ nói xong, nghĩ rằng, vậy có thể đi rồi chứ?

Nàng ta nhìn lên Tiểu Vũ, chỉ thấy nàng bày ra dáng vẻ không thú vị. Nhanh túm tay nàng ta không buông như trước, đứng lên lớn tiếng nói: "Cắt! Có như vậy thôi? Như vậy cũng coi là chuyện xưa ma quỷ? Ai... Xem ra quá đề cao trình độ của các ngươi rồi! Không sao cả, hôm nay cô nương ta mở lòng từ bi nói một chuyện xưa ma quỷ chân chính, cho các ngươi khin khít mở rộng lỗ tai!"

"..."

Hai gã gia nô trừng lớn hai mắt, bao hàm chờ mong. Tần Uyển Như lại cảm giác bị người hung hăng hắt một chậu nước lạnh! Các loại buôn tẻ không thôi...

Hu hu hu... Van cầu ngươi giúp đỡ một chút, có thể từ bi một chút hay không? Thả ta đi đi...

~ Hết chương ~

Truyện Chữ Hay