Sau ngày ấy,đương nhiên Nguyệt Tiểu Vũ sẽ tạm thờiởlại Thạc thân vương phủ.Mỗi ngày ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao,sau đó chạy tới cùng ăn cơm với mỗ Vương gia.
Có một lần bọn hạ nhân bị đủ loại hành động của nàng hù sợ.Nói thí thí dụ như nàng xưng hô với Vương gia! Chẳng hạn nhưnàng là loại ngươi có dũng khí không sợ trời không sợ đất !Thì giống như bây giờ…
“A!Soái ca !Hôm nay có đồ ăn gì ngon?”
Lúc dùng cơm giữa trưa, bọn hạ nhân mang đồ ăn lên đừng thẳng hầu hạ một bên.Chỉ thấyNguyệt Tiểu Vũtươi cười đi vào, vỗ vềphía sau lưng Vương gia, cười tủm tỉm nói ra một câu như vậy.
Bọn họ không hiểu rõ hai chữ soái ca có nghĩa gì, nhưng nhìn thấy mỗ nha đầu tùy tiện không biết phép tắc trực tiếp ngồi xuống, lúc cầm một cái chân gà lên liền cắn.Bọn họ hóa đá…
Mà làm bọn họ kinh ngạc nhất chính là,Vương gia bọn họ lại không có một chút tức giận, ngược lại bất đắc dĩ cười cười, bảo một người đi chuẩn bị một bộ bát đũa.
Cho nên, lúc hạ nhân trong vương phủ ở bên ngoài nghe được người nào đó là yêu nữ hóa thân, lập tức tỉnh ngộ hoàn toàn!Vốn có một số tỳ nữ trong quý phủ muốn làm cho nàng khó xử, nhưng nghe thấy người nào đó có nguồn gốc lớn như vậy, cũng chỉ rất phẩn nộ mà chọn buông tha, quả thực Vương gia bị yêu nữ mê tâm…
Bất tri bất giác, đã qua ba ngày.Tuy rằng Nguyệt Tiểu Vũ cùng ngồi ăn cơm với Mộ Dung Lưu Quang, nhưng tình cảm hai người không có chút biến hóa nào.Bởi vì trừbỏ ăn cơm, hầu như Nguyệt Tiểu Vũ không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Lưu Quang.Chẳng qua mỗ Vũ không nổi giận chút nào, theo giải thích trong tư tưởng của nàng, tuy rằng không có tiến triển gì, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng ở chung a!Điều kiện trước tiên của cảm tình đã có bảo đảm, phát triển thôi!Vấn đề chính là thời gian!
Hai ngay nữa lại trôi qua, ngay lúc Nguyệt Tiểu Vũ cảm thấy bản thân vô cùng lười nhát, lúc chuẩn bị thời cơ lên kế hoạch hạ gục mĩ nam, mĩ nam lại tự tìm tới nàng.
Nhưng lại đem một bô y phục hộ vệ,vẻ mặt Mộ Dung Lưu Quang lạnh nhạt nói:”Sau khi thay xong đến đại sảnh tìm ta.”
Tiểu Vũ sửng sốt, vô ý thức hỏi:”Ách…thay cái này để làm gì?”
“Khônggì, dẫn ngươi tới hoàng cung thôi!.”
“….”
Nhìn bóng dáng phóng khoáng rời đi, Nguyệt Tiểu Vũ vỗ mạnh cái ót một cái.
Nương a! Làm sao nàng có thể quên chuyện quan trọng như vậy?!Vốn nghĩ tiếp tục sống phóng túng thêm vài ngay nữa, mĩ nam sớm đã quên cái điều kiện khó khăn đó, sẽ làm một người làm rảnh rồi trong phủ thôi.Nhưng không nghĩ tới mĩ nam lừa gạt thật không tốt chút nào a, nói ra điều kiện chắc chắn muốn đạt được!
Nhăn mày lại, Tiểu Vũ nhận mệnh mặc y phục hộ vệ Lưu Quang đưa cho.Chán chường đi ra khỏi cửa phòng thìđầu nhỏ vốn cúixuống chợt ngẩng lên, đôi mắt trong suốt phát sáng.
Ôi!Hoàng cung??Lại là một địa phương tốt!Dù sao mĩ nam nói dùng đầu người nào đó trao đổi,lại chưa nói thời gian cụ thể, còn nhiều thời gian!Nàng có thể ta một ngày thì tha một ngày, coi như hôm nay đi để hiểu rõ hoàn cảnh.
Ừ!Chuyện này, vừa rồi Tiểu Vũ có chút lo lắng, lập tức mở miệng cười.
Quyết định như vậy đi! Đến Hoàng Thành dạo chơi một ngày!
……..
Đi đến đại sảnh, từ xa Tiểu Vũ đã nhìn thấy hai huynh đệ“Hắc bạch Song sát”ởtrái và phải Lưu Quang.Nàng đến gần cười vui vẻ, nhiệt tình đánh hai ngườibọn họđể chào hỏi.
“Tiểu Bạch, tiểu Hắc!Các ngươi cũng cùng tiến cung với bọn ta a?”
Tiểu Bạch nheo mắt, nhìn chủ nhân Mô Dung Lưu Quang ngồi bên cạnh .
“Chủ tử! Ngươi đang đơi nàng cùng đi!Ngươi xác định nhất định và khẳng định muốn dẫn nàngcùng đi!”
Mộ Dung Lưu Quang bình tĩnh gật đầu,lập tức mỗ Bạch tức giận đến bùng nỗ .Cúi đầu tới gần bên tai hắn, đè thấp thanh âm nói:”Ta nói lão đại! Ngươi cũng không phải không biết tính tình vợ nhà ngươi, tuy rằng hiện tại mất trí nhớ, nhưng gây họa là thiên tính của nàng!Nếu ngươi muốn tạm thời ở chỗ này, làm cái gì Vương gia.Vậy thì không thể để cho nàng làm xằng bậy!Ngươi dẫn nàng tiến cung, không phảichính là tìm việc cho mình sao!”
Mộ Dung Lưu Quang vô vị khoát tay :”Không có việc gì!Nếu nàng không gây phiến phức cho ta, bản thân ta sẽ thực sự sống không nổi!” (Melody : O_O Hơ hơ, thấ ạ? Anh rảnh quá -_-!!;mỗ Quang : ta rảnh đến nổi có thể sắp sếp một chỗ cho ngươi ở dưới địa phủ đấy! ;Melody : cười nịnh nọt anh rảnh nhưng em không rảnh đâu ạ xách dép chạy).
Những lời vừa nói ra này, mỗ Bạch không nói gì khẽ đau buốt, bắt đắc dĩ đứng dậy không cần phải nhiều lời nữa.
Được rồi !Làm lão đại đi đầuđều bị coi thường, bọn họ là hạ nhân thì sẽ đi theo làm kẻ hèn đi…Cái gì!Càng làm kẻ hèn càng khỏe mạnh?