Trên đường trở về Nhược Y trong lòng thầm buồn bực vì bị vị vương gia đại nhân kia cướp miếng ăn của mình
“Vương gia ngài đã trở về”. Vị quản gia mặc áo nâu nhạt, gương mặt đã có nét già nua, nhưng ánh mắt kia vẫn là chứa sự nhanh nhẹn
“ Mang nàng đến Phong Đình Các” vừa nói ánh mắt vừa hướng đến trên người Nhược Y
Quản gia kia thấy vậy trong lòng cả kinh. Phong Đình Các chính là nơi mà không ai được phép đi đến. Có ba người được phép bước vào chính là vương gia, cửu vương gia và ông. Vị cô nương trước mặt này xem ra không hề đơn giản, sau này ông cần phải thận trọng hơn.
“ Vương phi mời đi theo lão nô”
Nàng vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, nói là ngắm nghía thì cũng không hẳn, nàng là đang âm thầm dò xét ghi nhớ lại mọi ngóc ngách trong phủ, để tiện cho việc trốn ra. Đi được một lúc cuối cùng cũng đến Phong Đình Các.
Phong Đình Các là một nơi yên tĩnh, cảnh sắc nơi đây rất động lòng người, bây giờ đang là mùa thu lên những cây phong ở đây đang là một sắc đỏ rực. Phía xa xa còn có một cái đình đặt giữa hồ. Nhược Y chứng kiến cảnh sắc nơi đây trong lòng thầm cảm thán nơi đây quả là một một nơi xinh đẹp động lòng người
Nhược Y ở được một ngày trong phủ thì chợt nhớ ra nàng đã hứa với Tiểu Ngưng sau khi quay trở lại từ Lạc Tiêu Quốc sẽ lập tức đón nàng về tam vương phủ, lên chạy đi nói với Thiếu Hàn:
“Vương gia ta muốn quay trở lại nhà thăm cha a”
Thiếu Hàn lúc này đang ngồi trên bàn đọc sách, thấy nàng chạy đến lông mày khẽ nhăn lại: “ Ta đi cùng nàng”
“ Không cần vương gia a, ta sẽ đi cùng với Nhược Nhan”
Lúc này Thiếu Hàn mới ngẩng mặt lên nhìn nàng:
“ Ta từ khi trở lại chưa có đi thăm qua nhạc phụ đại nhân, nhân tiện đợt này cùng nàng trở về” Không đợi Nhược Y đồng ý Thiếu Hàn đã đi ra ngoài
Vì Nhược Nhan đi lên Thiếu Kì cũng đi theo
“Nhan Nhan nàng đi chậm lại một chút, ta không theo kịp a” vừa nói Thiếu Kì vừa chạy lại đến gần Nhược Nhan
“Ngươi không theo kịp thì mau trở về đi”
“Ta là muốn đi theo bảo vệ nàng mà”vừa nói ánh mắt Thiếu Kì vừa tràn đầy tia ủy khuất
“Ta mới cần ngươi bảo vệ” Nhược Nhan lạnh lùng liếc Thiếu Hàn
Lúc này vừa bước vào cửa Liễu tướng phủ, Liễu Tĩnh Văn đã ra tận ngoài đón tiếp:
“ Tham kiếm tam vương gia, cửu vương gia”. Liễu Tịnh Văn vừa nói vừa cung kính cúi người
“Không cần khách sáo”. Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời
Vì ở trước mặt tam vương gia và cửu vương gia nên Liễu Tịnh Văn cũng nói vài lời quan tâm với Nhược Y và Nhược Nhan
Sau khi hai nàng nghe đã đến mức buồn ngủ đành xin cáo lui ra sau hậu viện. Tiểu Ngưng và Tiểu Vân vì đã sớm nghe hai người đến phủ nên đã rất vui mừng vỗi vã chạy ra
Tiểu Vân cười nói: “ Tiểu thư người đã trở về, người là có nhớ lời trước đây nói không a”
Nhược Y thấy Tiểu Vân như vậy đành muốn trêu nàng một phen: “Tiểu Ngưng là nhớ gì a, ta trí nhớ không được tốt”
Tiểu Vân thấy Nhược Y nói vậy trong đôi mắt có chứa tia thất vọng
“ Ta sao có thể quên, ta trở về cũng là vì muốn mang ngươi đi” Nhược Y vừa nói vừa cười sảng khoái
Lúc này Nhược Nhan đưa mắt hướng đến tay Tiểu Vân
“ Tiểu Vân ngươi sao vậy” vừa nói vừa chạy đến kéo tay bị tím bầm của Tiểu Vân
“ Tiểu thư ta không sao, ta là bị ngã trong lúc làm việc”
Tiểu Vân lúc này bất bình lên tiếng: “ còn nói không sao, tứ tiểu thư, Tiểu Vân là do ngũ tiểu thư đánh a”
“ Sao vậy”. Nhược Nhan nhíu mày nói
“ Là do từ khi ngũ tiểu thư nghe tin đồn trong kinh thành nói cửu vương gia luôn sủng ái người, ngũ tiểu thư nói vị trí đó lẽ ra của ngũ tiểu thư, nhưng lại bị tiểu thư cướp mất. Trong lúc nóng nảy đã lấy roi đánh Tiểu Vân a”
Nhược Nhan ánh mắt lóe lên tràn đầy tia căm phẫn, ngay từ lúc được sống lại lần nữa, nàng đã âm thầm nói trong lòng sẽ không để cho Tiểu Vân chịu ủy khuất. Ngũ tiểu thư kia lại dám đánh người của nàng, nàng hãy chờ nhận kết quả đi là vừa