_ Uy, ngươi nhưng thật ra mau nói! - Tiết Như Nguyệt dù sao cũng là tiểu nha đầu dễ xúc động, thấy Tô Tần như vậy chậm rãi, lập tức quýnh lên, ngữ khí liền càng thêm lớn.
_ Ha hả- Tô Tần như cũ vẫn là bộ dáng chậm rì, trong lòng lại trộm cười, ngươi gấp đi, gấp đi, gấp đến độ lửa giận hướng tâm, hướng đến đại não hồ đồ thời gian, nàng liền mở miệng, đến lúc đó câu lừa dối, phỏng chừng là có thể đơn giản mà đem tiểu ớt nhỏ trước mắt đơn giản bãi bình!
_ Uy! - Tiết Như Nguyệt quả nhiên không kháng cự được, cơn tức vừa lên đến, loảng xoảng tiếng, kiếm đã xuất khỏi vỏ- Nếu không nói, đừng trách Trường Lưu kiếm của ta không khách khí!
_ Cô nương, xá muội cùng ta là song bào huynh muội, mẫu thân vì kỷ niệm chúng ta sinh ra, liền cho chúng ta tên khá tương đồng, ta kêu Nhuế Tô, nàng gọi Tô Tần! - Lừa dối, thỏa thích lừa dối Tiết Như Nguyệt, dù sao này tiểu ớt nhỏ này chết sống cũng không tin ở đây không có người như vậy, như vậy nàng liền cấp cho tiểu ớt nhỏ này biên ra người!
Ngạch —————— Tiết Như Nguyệt bắt đầu có chút choáng váng!
Cổ Nguyệt thì lại là nhịn được tiếu ý, kiên nhẫn xem cuộc vui.
_ Vừa rồi vị cô nương này nói không có sai, ở đây đích xác không có nữ nhân nào gọi là Tô Tần! - Tô Tần chậm hơi nói- Bởi vì, xá muội ta nàng người ở kinh thành, thử hỏi, ở người ở kinh thành thế nào đi câu dẫn Thanh ca ca của ngươi?
Câu dẫn, dựa vào, nàng liền soái ca mặt cũng không có thấy qua, câu con mẹ gì!
Nàng cũng không muốn nói vị “Tô Tần” theo như lời trong miệng Tiết Như Nguyệt có hay không có thể là người trùng tên trùng họ, chỉ cần nàng dùng chữ “Câu dẫn” này, như vậy có lẽ tạo thành tội danh liền làm cho mình cơn tức cùng lúc lên tới.
_ Nói bậy, Thụy Ưng rõ ràng nói vậy mà! - Tiết Như Nguyệt nhất quyết không tha, tư thế không đạt mục đích không bỏ qua.
_ Kia Tiết cô nương ngươi có bức họa về người này không?
_ Bức họa? - Tiết Như Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, bức họa, nàng thế nào liền quên mất điểm này, ai, đều tự trách mình lúc đó quá kích động! Vừa nghe đến tin tức này lập tức chạy vội tới đây, cư nhiên đem chuyện trọng yếu như vậy quên mất!
_ Xem ra, Tiết cô nương là không có, nếu không có bức họa, chỉ bằng vào cái tên liền tới nơi này nháo sự, Tiết cô nương lần này đảo là ngươi không phải!
Tô Tần nhẹ liếc nàng liếc mắt cái, liền có mấy phần nắm chặt.
Xem ra, nha đầu này không có bức họa ! Như vậy là được rồi, không có chứng cứ, nàng muốn nghi ngờ đến mình cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Tiết Như Nguyệt lúc đó sửng sốt, trừng mắt nhìn, có chút mơ hồ, tựa hồ là trước Tô Tần cho nàng tức giận nổi lên tác dụng, bởi vậy nàng cũng không có đi ngẫm nghĩ Tô Tần lần này trong lời nói có lỗ thủng.
_ Hình như là… …- Sau đó nàng rơi vào suy tư, thế nhưng, nàng rõ ràng nghe Thụy Ưng nói, Thụy Ưng không thể lừa gạt mình, chẳng lẽ thật chính là mình nghĩ sai rồi?
_ Tiết cô nương, xem ra muốn chứng minh chuyện này chỉ có thể tìm được rồi Thanh ca ca kia của ngươi hỏi rõ, không biết theo như lời ngươi nói vị Thanh ca ca kia đến tột cùng là vị phương sĩ nơi nào?
Hôm nay không đem cái tên khốn hoa tâm đại củ cải kia bắt được đến, xuất khẩu ác khí, nàng Tô Tần quyết định sẽ không bỏ qua! Nha , chờ bản tiểu thư tìm được ngươi, cần phải cho ngươi mấy cây châm nếm thử mùi vị! Nháo được nàng cho tới trưa không có hảo tâm tình gì!
_ Tình Kiếm sơn trang trang chủ, Hồ —— Thanh —— Ca! - Lúc nói đến tên này, Tiết Như Nguyệt mày liễu điều, trong mắt lộ vẻ ái mộ.
_ Hồ Thanh Ca! - Tô Tần bỗng nhiên đứng lên, cổ lửa giận càng là đốt tràn đầy , nha nha , lại là cái tên khốn kia, xem ra, hắn cùng mình đúng là có nghiệt duyên!
Còn chưa chờ Tô Tần lấy lại tinh thần, đạo thanh âm to rõ khác lại vang lên.
_ Tô Tần ở nơi nào! - Theo sát phía sau chính là mỹ lệ thân ảnh.
Lần này cửa đại môn đứng là mỹ nữ mặc trang phục đỏ thẫm tuyệt sắc, da như nõn nà, mi thắng mực họa, đôi lưu ly trong mắt lóng lánh quang mang bắn ra phía lưu quang, lại dẫn theo hơi uấn hỏa, lạnh lùng mọi nơi bắn phá.
Trong tay nàng tơ vàng trường tiên càng làm người khác chú ý.
_ Tơ vàng tiên! - Cổ Nguyệt nhìn thấy trường tiên tử trong tay nàng, hơi ninh nổi lên chân mày.
Tơ vàng tiên là huyền thiết môn độc môn bí khí, tơ vàng tiên, danh như ý nghĩa, lấy thiên chuy bách luyện tinh kim ti là vật liệu chế tác mà thành, do thủ pháp đặc thù biên chế rèn luyện mà thành, quá trình chế tác tương đương phức tạp, bởi vậy chế tạo ra tới trường tiên có thể phách phong, trảm thạch, vạch nước, đoạn thiết, binh khí bình thường khó có khả năng địch nổi.
_ Liễu Tư ngươi tới nơi này làm gì! - Tiết Như Nguyệt xoay người nhìn thấy nàng, trong mắt lập tức hiện lên tia kinh ngạc.
_ Ta tìm Tô Tần, ngươi tới nơi này làm gì! - Liễu Tư lạnh lùng nhìn Tiết Như Nguyệt trước mắt, nghi hoặc, Tiết Như Nguyệt cũng tới, nàng tới làm cái gì? Chẳng lẽ… …
_ Vị cô nương này tìm nàng cũng có sự? - Tô Tần cảm giác da đầu mình hơi tê dại.
_ Phải, ta muốn tìm nàng khiêu chiến! - Liễu Tư lãnh mi một điều, thần khí mười phần nói.
_ Khiêu chiến? - Tiết Như Nguyệt mắt liễm khởi- Chẳng lẽ, ngươi cũng là vì chuyện Thanh ca ca?
_ Phải, ai kêu nàng dám câu dẫn Thanh ca ca của ta! - Ngữ khí ngẩng cao, cơn tức mười phần.
Lại là Thanh ca ca!
Tô Tần chỉ cảm thấy mắt phải vừa nhảy, đáy lòng lộp bộp thanh âm vang lên, không phải chứ, hôm nay là ngày xung khắc gì chứ! Tại sao lại tới nữ nhân tìm mình.
Nam nhân chết tiệt này, rốt cuộc còn muốn cho mình bao nhiêu phiền phức nữa đây!
_ Uy, Liễu Tư, ai nói của ngươi, của ngươi nói dễ nghe như vậy, Thanh ca ca chỗ nào là của ngươi, không biết xấu hổ! - Tiết Như Nguyệt rút kiếm ra, để trước mặt nàng, mắt liếc, có vẻ chẳng đáng.
_ Không biết xấu hổ! - Liễu Tư tay hoàn trước ngực, trong tay tơ vàng trường tiên xiết chặt, bộ tư thế sắp đánh- Tiết Như Nguyệt, ngươi liền có tư cách nói sao! Cũng không biết là ai cả ngày bám lấy Thanh ca ca, quấn quít lấy không chịu buông tha, là ai mặt dày mày dạn nếu không phải là Thanh ca ca thì sẽ không chịu gả cho bất kỳ ai, ta nghĩ chữ không biết xấu hổ này, ngươi Tiết Như Nguyệt mới là hoàn toàn xứng đáng!
_ Ngươi! - Tiết Như Nguyệt vẻ mặt nghẹn hồng, không biết là bởi vì xấu hổ hay là phẫn nộ, mắt không hề linh lóng lánh, thay vào đó là tơ máu gắn đầy- Liễu Tư, ngươi tiện nhân này! Hôm nay ta không thu thập ngươi, ta không phải là Tiết Như Nguyệt, xem kiếm!
_ Tốt, ta đang cầu mà không được! - Cả ngày kề cận Thanh ca ca, nàng đã sớm nhìn nữ nhân này không vừa mắt !
Liễu Tư nâng lên bên kiếm, phi thân nhảy đến ngoài cửa, khiêu khích ngữ khí càng nồng- Ta nhìn ngươi cũng khó chịu, hôm nay đại gia sẽ tới so cao thấp với ngươi!
đạo xinh đẹp dáng người liền lao ra cửa, ngay sau đó đó là vang dội kích đấu thanh.
Tô Tần thần tình dại ra, khóe miệng lại co rúm, còn chưa nói thượng câu liền khởi nội chiến a! nữ nhân này thật sự là quá kinh khủng!
Bất quá, điều làm cho mình cảm thấy kinh khủng, mình mới vừa tới thế giới này, thế nào liền mạc danh kỳ diệu có nhiều hơn tình địch võ nghệ cao cường như vậy!
Đây là cái chuyện gì xui xẻo a! Thế nào đều làm cho mình đụng phải! Suy nghĩ kĩ lại, dù sao đều là do tên hỗn đản Hồ Thanh Ca đó, đừng làm cho hắn phạm ở trong tay của mình, nếu không, hừ hừ… … …
_ Xem ra vị này Hồ trang chủ rất được hoan nghênh a! - Tô Tần cắn răng, lạnh lùng nói.
_ Ha hả, chỉ là tựa hồ thôi- Cổ Nguyệt lại cảm thấy như mũi nhọn châm ở tay, cười có chút miễn cưỡng, bởi vì hắn nghe được Tô Tần ở bài ngón tay phát ra ra rắc rắc, thanh âm liên tục không ngớt.
_ Giả như, ta chỉ là nói giả như, ngươi nếu như thực sự gặp được trang chủ, ngươi sẽ làm gì? - Cổ Nguyệt thử thăm dò hỏi.
Tô Tần đột nhiên dừng bước, bỗng nhiên quay người lại, nhìn thẳng Cổ Nguyệt.
_ Ngươi, ngươi thế nào nhìn ta như vậy… …- Người nào đó có chút chột dạ.
_ Ta sẽ tống hắn chữ! - Tô Tần liễm khởi tròng mắt.
_ chữ nào? - Ha hả, hoàn hảo chỉ là tống tự mà thôi.
_ Toái —— thi —— vạn —— đoạn! (Chặt thành vạn mảnh) - Từng chữ từng chữ, nàng là dùng răng nghiến lên, mang theo nồng đậm hận ý, làm Cổ Nguyệt hết hồn!
Hắn nghe xong, mắt nhìn trời, này so với trực tiếp giết hắn còn đáng sợ hơn! Dù sao đều là tử, hắn đảo thà rằng đao giải quyết vấn đề!
Vào lúc ban đêm, Tô Tần liền tìm được Tần Như Ca, muốn hắn giúp tìm tất cả tư liệu của Hồ Thanh Ca, lấy Tô Tần người hiện đại quan niệm đến xem, cái này kêu là làm —— biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Thế nhưng, đương lúc Tô Tần đưa ra yêu cầu này, Tần Như Ca tựa hồ rất giật mình, hắn ngơ ngác nhìn Tô Tần thật lâu, thời gian lâu đến nỗi Tô Tần cho là mình đều nhanh hóa thạch, hắn cuối cùng mở miệng.
_ Ngươi vẫn là không nên đi trêu chọc người này hảo!
Ngạch ——————
Tô Tần không nói gì, thì ra hắn sững sờ thời gian lâu như vậy, cũng chỉ nói xong ra kết luận này! Lãng phí thời gian của nàng!
_ Việc này ngươi cũng đừng quản, dù sao ngươi dựa theo ta nói đi làm là được, ta muốn chính là kết quả, không phải muốn trưng cầu đề nghị của ngươi! - Tô Tần lần này là xác định vững chắc muốn hảo hảo mà tìm Hồ Thanh Ca tính toán ân oán, tại sao có thể đơn giản buông tha bất luận cái cơ hội nào có thể trừng phạt hắn đây!
_ Ai, được rồi, nếu như ngươi là thật hạ quyết tâm muốn tra hắn, như vậy ta nhất định toàn lực giúp ngươi! - Tần Như Ca nghĩ nghĩ, cũng đã tới lúc đem cái tên kia từ phía sau tấm màn lôi đi ra!
_ Các ngươi nói muốn tra ai? - Ngô Hạo thanh âm đột nhiên truyền vào.
_ Ngô đại ca, Dạ đại ca, các ngươi thế nào tới? - Tô Tần cảm thấy gần đây tựa hồ thường xuyên gặp được bọn họ, hình như vườn này rất lớn nga, thế nhưng vì sao nàng vô luận đi đến nơi nào, tổng tài năng ở thời khắc quan trọng nhất gặp được bọn họ đây!
Quay đầu đi, nàng ninh mi suy tư.
_ Ha ha, bởi vì chúng ta là huynh đệ, huynh đệ dĩ nhiên là có thể tâm linh tương thông- Ngô Hạo vẫn là như cũ, vừa thấy mặt liền cho Tô Tần thật to chụp vai, khí lực quá lớn làm cho thân thể Tô Tần về phía sau lảo đảo lui vài bước, lần này trực tiếp rơi vào rồi trong lòng người.
_ Ngạch, cám ơn Dạ đại ca- Tô Tần không cần quay đầu lại cũng biết đến tột cùng là người nào, nàng vội vã nói cám ơn, vừa định bứt ra ly khai khỏi ngực của hắn, vậy mà lại bị hắn giam cầm lại.
_ Dạ đại ca? - Tô Tần không hiểu quay đầu lại, nhìn hắn.
Mâu quang đối diện đôi con ngươi có cảm giác nhàn nhạt xa cách, vậy xa cách làm cho Tô Tần cảm thấy hắn tựa hồ rất tịch mịch, đối với người hắn quan tâm cũng lộ ra nhàn nhạt xa cách, tựa hồ như cự tuyệt người khác quan tâm, người khác thân thiết.
Không biết là gặp cái chuyện tốt gì, hôm nay hắn lại hơn phân thân thiết, thiếu mấy phần xa cách, liền nhìn Tô Tần trong ánh mắt cũng nhiều phân không hiểu rõ mơ màng, ngữ khí cũng không lại như lần đầu tiên bàn băng lãnh, sắc bén.
_ Ngươi có khỏe không? - Mặc dù chỉ là mấy chữ, cũng đã làm cho người ta cảm thấy hắn hôm nay bất đồng.
_ Ta rất tốt! - Tô Tần dùng chút lực, mới từ trong ngực của hắn giãy đi ra, vừa rồi hắn cấp cảm giác của mình rất kỳ quái, tựa hồ thật là quan tâm chính mình.
Nhớ lần đầu tiên lúc gặp mặt, hắn là vậy lãnh đạm, cho tới bây giờ, Tô Tần trái lại không thích ứng.