Vương Gia, Ly Hôn Đi

chương 37: bái thiên địa!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

hồi lưu luyến phong nguyệt bị đạo hồn hậu hữu lực này, mang theo tiếng rống giận dữ cứng rắn xuyên thấu lực quyển tán, bị gió đêm đảo loạn, mềm rủ xuống, bay về phía tinh không mờ ảo.

Lệ quang của kiếm xẹt qua dưới ánh trăng, cuồn cuộn nổi lên trận gió mạnh, xông thẳng Hồ Thanh Ca mà đến.

Hồ Thanh Ca quay người bay vọt lên, nhẹ nhàng đáp xuống, tay ôm lấy Tô Tần lại thêm mấy phần lực đạo.

_ Buông nàng ra! - Tư Mã Hằng tay cầm Phi Vân kiếm, mắt phụt ra phong duệ quang mang, dưới ánh trăng, mang theo lợi hại lành lạnh, thẳng tắp nhìn hắn.

Hồ Thanh Ca ngẩng đầu, thoáng quét qua nam tử trước mắt, sâu trong tròng mắt tuyệt đại phong hoa, hơi hiện lên tia tinh nhuệ, nhanh như sao băng xẹt qua, khêu gợi miệng câu dẫn ra cổ mị độ cung, lãnh ngữ nói- Tư Mã Hằng ngươi có phần quản quá nhiều chuyện đi! Đây vốn là chuyện riêng của ta cùng nương tử của mình, ta thấy người nên buông tay chính là ngươi!

Tư Mã Hằng tinh mục bỗng nhiên chợt tắt, sâu trong mắt lưu chuyển vẻ lo lắng, hung hăng trừng liếc mắt cái Tô Tần còn đang ngủ say trong lòng Hồ Thanh Ca.

Nha đầu chết tiệt kia! Bị người ta khinh bạc, lại còn có thể ngủ ngon như vậy!

Đột nhiên, Tô Tần trong mộng đột nhiên cảm thấy trận gió lạnh kéo tới, không khỏi đánh cái rùng mình, thân thể không tự chủ được nhích lại gần vào trong lòng Hồ Thanh Ca.

Khẽ động tác này của nàng nhạ được Hồ Thanh Ca réo rắt tiếng cười.

_ Ha hả, nương tử còn thật đáng yêu, liền tư thế ngủ đều như vậy say lòng người! - Nói xong, hắn cúi nhẹ rơi xuống cái hôn lên trán của nàng, trong mắt ánh sáng lưu luyến lưu chuyển muôn vàn.

Không biết có phải hay không cảm thụ được nụ hôn ôn nhu của hắn, trong lúc ngủ mơ Tô Tần lấy xinh đẹp thẹn thùng đỏ mặt, như vậy nói có bao nhiêu sao xinh đẹp, thì có bao nhiêu động nhân.

Đáng ghét! Nữ nhân chết tiệt này, lại còn cười với hắn!

cổ lửa giận theo trong lồng ngực nhanh chóng bốc lên, Tư Mã Hằng xoay ngược lại chuôi kiếm, kiếm quang chợt lóe, đạo lệ quang liền hướng bên trái Hồ Thanh Ca xẹt qua.

Vung trường tay áo, hắn như điệp, nhẹ nhàng bay lên, rồi lại nhẹ hạ xuống song song phía trước, ánh mắt trở nên sẵng giọng, lạnh lùng nói- Tối nay là sinh nhật nương tử của ta, ta tạm thời không muốn cùng ngươi gây xung đột gì, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, nàng là nương tử của ta! Từ rất lâu trước đây, ngươi không phải đã biết!

Tâm rùng mình, Tư Mã Hằng liễm khởi con ngươi- Coi như là nguyên lão điều động nội bộ, thì như thế nào, chỉ cần là nữ nhân bản tọa muốn, ai cũng đừng hòng mơ tưởng cướp đi!

_ Ha hả, khẩu khí thật lớn, ngươi sai khiến yêu quái đem ta dẫn tới hắc rừng rậm, chính mình lại ở chỗ này câu dẫn nương tử của ta, loại hành vi tiểu nhân này của ngươi làm cho ta khinh thường! - Hồ Thanh Ca lạnh lùng cười.

_ Hành vi tiểu nhân, ngươi thừa dịp ta ra ngoài, dùng thủ đoạn ti tiện lừa nguyên lão đồng ý, đem thánh nữ tiến nạp thì là loại hành vi thì như thế nào nói! - Tư Mã Hằng cười lạnh- Buông Tần Nhi ra, ta nói rồi, muốn chiếm được thứ mình muốn, liền dùng bản lĩnh đi!

_ Hảo, chúng ta sẽ cùng tỷ thí chút, bằng bản lĩnh, nhìn xem rốt cuộc ai có thể đạt được nàng! - Nhẹ nhàng tiếp đất, Hồ Thanh Ca ôm Tô Tần đứng ở trên cửa sổ.

Dứt lời, như chuồn chuồn lướt nước hôn hạ xuống môi Tô Tần.

Ngôn ngữ dễ dàng, ngữ điệu kích thích, không chút nào đem đạo ánh mắt đủ để giết chết người kia của Tư Mã Hằng để vào mắt.

Chỉ là chuyển con ngươi, Tư Mã Hằng trong mắt lần thứ khôi phục vẻ lãnh mị con ngươi, từ hông giữa rút ra phen nhuyễn kiếm, nhắm thẳng vào Hồ Thanh Ca- Chúng ta đi ra bên ngoài, ta không muốn quấy rầy đến nương tử của ta!

_ Ở nơi này đi, chúng ta thử cùng nhìn xem, ngươi có thể hay không theo trong tay của ta, cướp đi nàng, nếu là có thể, đêm nay liền dẫn nàng đi, nếu không có thể, như vậy sau này chuyện của nàng liền cùng ngươi không quan hệ! - Hồ Thanh Ca tà mị cười, nhưng tiếu ý lại là mảnh băng hàn.

Nói thì chậm, ra tay thì nhanh, đạo minh quang bắn ra, đạo gió này mang theo vô cùng mãnh liệt khí thế, xông thẳng Tư Mã Hằng mà đi.

Chỉ thấy hắn không chút hoang mang, nhẹ nhàng cười, vừa đề khí, thân thể liền hướng ngoài cửa sổ bay đi, kiếm phong như nhập hải, vô cùng khốc liệt.

Lại là đạo kiếm phong bay tới, nội lực hết sức hỗn loạn bay ra tứ phía, đạo hướng chân Tư Mã Hằng quét tới, đạo hướng khuỷu tay của hắn bổ tới, đạo khác đưa đường lui của hắn phong kín.

Tư Mã Hằng nâng kiếm, phi thân, trắc chuyển, động tác hành văn liền mạch lưu loát, lưu loát hoa mỹ, như là ở hắn múa kiếm, mà không phải ở tranh đấu.

_ Đã cho ngươi tứ kiếm, cái này nên ta đáp lễ! - Tư Mã Hằng đứng lại, cổ tay vừa chuyển, đạo kiếm khí hướng Hồ Thanh Ca ép đi.

Kiếm phong quyển, như phách trúc chi thế hướng Hồ Thanh Ca bay đi, kiếm phong tinh chuẩn, hoa hướng cánh tay hắn, Hồ Thanh Ca ăn lần đau, buông lỏng tay ra.

Lại là đạo nóng nãy kiếm phong cuồn cuộn nổi lên, thân thể Tô Tần liền bị quấn vào ngực của hắn.

_ Ngươi! - Hồ Thanh Ca đứng lại che cánh tay, nơi đó huyết hồng mảnh.

_ Cái này kêu là làm hiểm trung cầu thắng, sai là ở ngươi không nên buông tay, đổi lại là ta, cho dù chết, ta cũng sẽ không buông ra nương tử của ta, Hồ Thanh Ca, ngươi thua!

_ Xem như ngươi lợi hại! - Hồ Thanh Ca không nghĩ tới hắn cư nhiên dám hướng Tô Tần vung kiếm, thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, kiếm của hắn phong tinh, chuẩn, ngoan, tuyệt không hư phát.

Tư Mã Hằng thanh cạn cười, liền đem mâu quang chuyển hướng người trong lòng, chỉ thoáng, từng đạo duệ quang hóa thành nhè nhẹ quấn chỉ nhu mị quang, thanh âm dễ nghe tựa như than nhẹ- Nương tử, vi phu sẽ dẫn ngươi đi tới địa phương thật đẹp để chúc mừng sinh nhật cho ngươi!

Tư Mã Hằng xoay tròn, chân vững vàng đáp xuống con thuyền nhỏ trên mặt hồ, động tác nhẹ nhàng mà ôn nhu, sợ đánh thức người trong lòng.

Đau ——————

Chân mày nhíu chặt, Hồ Thanh Ca cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay, lúc ngước mắt lên, ngoài cửa sổ chỉ còn là mảnh ánh trăng chói mắt, ánh sáng như ngọc, chỉ là lại không còn mị ảnh vừa rồi.

_ Chủ tử! - Tư Họa theo ngoài cửa vọt vào, nhìn thấy vết thương trên cánh tay Hồ Thanh Ca, vội vã đi tới rút ra ti quyên (Mảnh lụa trắng hay khăn tay) vì hắn băng bó.

_ Không có việc gì, ngươi đi xuống đi! - Hồ Thanh Ca phất phất tay, ý bảo nàng lui ra.

Tư Mã Hằng tâm tựa như khói nhẹ, thân nhẹ tựa như yên, vô luận Hồ Thanh Ca ra chiêu thế nào, lại thủy chung không chạm tới thân hắn bước, rõ ràng gần trong gang tấc, lại có loại cảm giác cách xa thiên nhai làm cho hắn có loại thật sâu cảm giác bị thất bại.

Không nghĩ tới hắn thế nhưng có thể luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa thần như vậy, xem ra, hắn vẫn là coi thường Tư Mã Hằng!

Chân mày trói chặt, Hồ Thanh Ca trong mắt liễm đi mị quang, trong đáy mắt duệ quang tức giận hiện ra, chỉ trong đêm, hắn liền thua ở nam nhân này lần, hắn phát thệ, tuyệt đối sẽ không để cho Tư Mã Hằng lại thực hiện được lần thứ ! Tối nay là lần cuối cùng!

_ Tô Tần, Tần Nhi, tên thật dễ nghe, người còn thật đáng yêu- Tư Mã Hằng ôm nàng, nhẹ nhàng cười, trường tay áo vung lên, thuyền nhỏ tựa như phi tên, hướng phía phương hướng trước phi tới.

☆☆☆☆☆☆☆

_ Ân…- Tô Tần theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, xoa xoa bên huyệt thái dương- Đau a, đầu thật đau!

_ Bây giờ mới biết đau sao, sớm không nên uống! - Vang lên bên tai trận sang sảng thấp thuần thanh âm, mở mắt nhìn lại, lại là Tư Mã Hằng.

_ Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này! - Tô Tần phát hiện, nàng lúc này đang nằm ở trong lòng Tư Mã Hằng, mà chính hắn đang ôm chính mình phi thân ngồi ở trên cây, cúi đầu vừa nhìn, cái đầu lại tiếp tục cháng váng hoa mắt, nàng lập tức lại đảo trở về trong ngực của hắn.

Ha hả ——————

Vang lên bên tai hắn trầm thấp hồn hậu tiếng cười.

_ Cười cái gì! - Có cái gì tốt cười!

_ Ta cười người nào đó rõ ràng không giỏi uống rượu, lại mà lại thích uống rượu, uống rượu cũng thì thôi, mà lại rượu phẩm không tốt, vừa say liền loạn ôm người- Hắn dùng mắt tà tà nhìn môi của nàng, duệ quang xẹt qua đáy mắt.

_ Cái… từ “Gì” còn chưa xuất khẩu, liền bị hắn nuốt vào trong bụng.

_ Ân, không tồi! - Tư Mã Hằng lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, ái muội nói- Quả nhiên là vị đạo ta thích!

Hỗn đản! ——————

Tô Tần chém ra quyền, bị hắn đơn giản tránh thoát, kết quả bởi dùng sức quá mạnh thân thể mất đi cân đối, mất trọng lực ở phía sau.

_ A! - Tô Tần vô ý thức vội vã thân thủ ôm lấy thắt lưng Tư Mã Hằng, vùi đầu tiến vào trong ngực của hắn, thế nào cũng không dám nhìn xuống.

_ Ha hả, đã sớm biết, trị tiểu nha đầu như ngươi, phải dùng chiêu này! - Tư Mã Hằng rất là đắc ý kiệt tác của mình, nhìn Tô Tần trong lòng dịu ngoan như vậy, khóe miệng câu dẫn ra cười hài lòng.

_ Hỗn đản, ngươi cũng chỉ giỏi khi dễ ta! - Tô Tần phát hiện, từ lần đó rơi xuống nước sau này, chính mình liền có chứng sợ độ cao, đứng ở chỗ cao nhìn xuống, đầu sẽ choáng, không nghĩ tới người này cư nhiên mang theo nàng bò cao như vậy, gặp hắn đúng chỉ toàn là chuyện xui xẻo!

_ Ngươi yên tâm, chỉ có mình ta khi dễ ngươi, ta sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi! - Tư Mã Hằng lại còn nói lẽ thẳng khí hùng.

Ô ô ——————

Tô Tần muốn khóc, lão thiên gia, cho ta mượn tiếng sấm, đánh chết hắn lun đi!

Ông coi hắn nói cái gì nè! Cái gì gọi là hắn sẽ không để cho người khác khi dễ chính mình, bởi vì chỉ có hắn mới có thể khi dễ chính mình!

_ Buông ta ra, ta không là vật riêng tư của ngươi! - Tô Tần hết sức tức giận, này nha, đem mình làm sủng vật để đùa giỡn sao!

_ Cái gì là vật riêng tư? - Lại là tân danh từ.

_ Nói đúng hơn là, ta có không gian cuộc sống của ta, ta có quyền lợi của ta, ngươi không thể đem ta biến thành sủng vật để độc chiếm!

_ Nga, bất quá trở thành nương tử của ta, như vậy ngươi liền chỉ có thể thuộc về mình ta, người khác sẽ không thể có được ngươi, đây không tính là là độc chiếm đi?

_ Ngạch ———— vấn đề là, ta không phải là nương tử của ngươi, chúng ta cũng không có thành thân, đây là chuyện không nên nói loạn! - Tô Tần vừa nói, vừa lấy tay đẩy ra thân thể không ngừng tới gần của hắn- Còn có, nói chuyện thì nói chuyện, đừng dựa vào ta gần như vậy!

_ Thành thân? - Tư Mã Hằng rất nghiêm túc suy nghĩ lần- Cũng đúng, không có nghi thức, đích xác không tốt, như vậy đi, chúng ta cùng để thiên địa chứng giám thế nào?

_ Ngươi vừa nói cái gì! - Thiên tài mới muốn cùng ngươi thành thân, mặc dù có điểm thích ngươi, thế nhưng, nàng còn chưa có nghĩ tới muốn gả cho hắn!

_ Cứ như vậy! - Cũng không quản Tô Tần phản ứng thế nào, Tư Mã Hằng ôm chặt nàng, phi thân nhảy xuống đầu thuyền, sau đó mấy động tác mau lẹ, đã đến chỗ ba quang trong vắt bên hồ.

Bóng đêm như nước, mông lung chiếu ở trên mặt hồ, dạng ra tầng vàng nhạt quang vựng, nhìn sang giống như tiên cảnh phi thường say lòng người.

Trên mặt hồ ba quang trong vắt, những cơn gió khẽ vuốt nhẹ mặt hồ, nổi lên rung động trận trận, như là dao động ngân lam sắc tơ lụa bàn thuận trượt.

_ Nơi này là? - Tô Tần chưa từng thấy qua cảnh tượng mê người như vậy.

_ Nơi này là “Thiên nữ hồ” từ nhánh sông cái đến nơi đây liền hình thành hồ nhỏ, đến, nhắm mắt lại, ta có vật muốn tặng cho ngươi!

_ Là cái gì? - Tại sao phải bịt kín mắt.

_ Ngươi đừng hỏi, ngoan ngoãn nhắm lại, chờ ta gọi ngươi mới được mở, ngươi dĩ nhiên sẽ biết thôi.

Tư Mã Hằng theo trong tay áo rút ra nhất phương ti quyên, đem mắt Tô Tần bịt kín, sau đó buông mái tóc dài của nàng ra, lấy ra cây lược gỗ, tinh tế vì nàng chải vuốt khởi những sợi tóc dài.

_ Uy, ngươi muốn làm gì? - Tô Tần không thích bị hắn loay hoay như vậy, vừa định tháo xuống khăn tử, lại bị hắn ngăn cản.

_ Ngươi không phải còn nợ ta cái ơn sao, hôm nay ta muốn đòi lại! - Tư Mã Hằng nói- Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta chỉ là muốn tống ngươi phân hậu lễ, đừng cự tuyệt ta được không?

_ Ngạch, ta chỉ biết là vô công không có lộc, lễ vật của ngươi tâm ý đến là được rồi, quá quý trọng, ta sợ ta không chịu nổi! - Vẫn là không nên lấy, miễn cho đến lúc đó lại cái khoai lang phỏng tay, ném đều ném không xong!

_ Ha hả, ngươi yên tâm, phần lễ này, ngươi tuyệt đối nhận được! - Tư Mã Hằng tà mị cười nói, lược trong tay đã đặt trên tóc đen của nàng, trong miệng thì thầm- chải đến cùng, phú quý không cần lo…

_ Ân, này ta thích! - Là chúc phúc ta có tiền, cả đời không lo phú quý sao, hình như lễ vật kia cũng không tệ lắm.

_ chải đến cùng, vô bệnh lại không có ưu- Tư Mã Hằng trộm cười.

_ Ngạch, này, hình như cũng tạm được- Tô Tần nhắm mắt, căn bản nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, cứ lược chải xong lại trộm cười, nếu như nàng xem thấy, phỏng chừng liền nói không nên lời.

_ chải đến cùng, không tử lại thọ- Tư Mã Hằng tiếu ý dũ nồng.

_ Ngạch…này, lời chúc hình như có điểm vượt mức quy định…- Tô Tần tuyệt không biết, nàng chính rảo bước tiến vào cạm bẫy mà Tư Mã Hằng vì nàng thiết hạ.

_ chải đến cùng, giơ án lại tề mi, chải đến cùng, bỉ dực cộng song phi, chải đến cùng, vĩnh kết đồng tâm bội…

_ Chờ chút! - Tô Tần càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, vội vã hô ngừng- Này hình như, nghe rất quen tai, thế nhưng ngươi xác định thật là chúc phúc sinh thần, nhớ không lầm?

_ Đương nhiên, loại chải đầu này nhưng là phải phải chải từ chải đến cái chải cuối cùng mới xem như là hoàn thành hạng nhất cấp bậc lễ nghĩa, nếu như nửa đường dừng lại, sẽ điềm xấu, những lời nãy giờ nói liền cũng không linh nghiệm, không chỉ có mất linh nghiệm, sẽ còn đưa tới tai nạn- Hắn bán dỗ bán lừa đối Tô Tần nói.

_ Như vậy à…- Mặc dù bán tín bán nghi, thế nhưng Tô Tần dù sao cũng là cái nữ hài tử, chưa bao giờ kết hôn qua, nào biết đâu rằng đây là tập tục kết hôn, lại bị Tư Mã Hằng lấy để lừa gạt nàng.

_ Có đầu lại có đuôi, cuộc đời công vinh phú quý! - Cuối cùng, Tư Mã Hằng đem cả mái tóc dài của nàng oản khởi, dùng cây lược gỗ cố định búi tóc, lại từ trongng ngực lấy ra đóa trong suốt như tuyết hoa, vì nàng nhẹ nhàng mà cài lên.

_ Được rồi, ngươi có thể mở mắt ra, đi tới hồ xem chút đi! - Dứt lời, hắn nhẹ nhàng mà cởi ra ti quyên của nàng, đem nàng mang đến bên hồ- Mở mắt ra xem chút đi.

_ Này, nàng là ai? - Tô Tần nhìn bóng người trong hồ, có chút kinh diễm.

Tô Tần nhìn ảnh ngược của mình trong hồ, trong hồ chính mình rất đẹp, không nghĩ tới chỉ là búi tóc nho nhỏ, liền đem người thay đổi.

Nhìn lại người nam nhân bên cạnh, hắn rất tuấn mỹ, ngũ quan xinh xắn dưới ánh trăng càng như tuyên khắc hoàn mỹ không tỳ vết, dáng người to cao ngất ngưỡng như bách tùng oai phong, đôi mắt lưu ly trong suốt lưu chuyển quang hoa vô hạn, chính thâm tình nhìn mình, Tô Tần đây hết thảy rất thích, luyến tiếc đi phá hư.

_ Đây là nương tử của ta, là ngươi! - Tư Mã Hằng cố ý đứng ở bên cạnh nàng, trong hồ ảnh ngược soi sáng ra bộ dáng của người- Ân, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên đôi!

Truyện Chữ Hay