Cay đắng cười, tối nay thật đúng là TMD xui xẻo!
Cuối cùng, kế hoạch của nàng vẫn không thể nào vượt qua được lão thiên biến hóa mau!
Trước mắt đột nhiên chút sáng tăng lên rất nhiều, định nhãn nhìn lại, hé ra bộ mặt mang theo tức giận xuất hiện ở trước mặt.
_ Ai, quản gia đại nhân, chúng ta lại gặp mặt! - Tô Tần nhìn thấy trong mắt của hắn chợt lóe lên kinh ngạc, lập tức biết hắn nhận ra chính mình.
_ Ngươi! Lại là ngươi! - Quản gia chỉa về phía nàng, hung hăng nói - Ngươi điêu phụ, lại còn dám tới nơi này quấy rối!
_ Uy, trước nói rõ ràng, ta còn là hoàng hoa khuê nữ, lúc nào lại được phụ (Người đàn bà có chồng)! Đừng ăn nói bừa bãi, hủy danh dự của ta, nếu không, ta sẽ đi cáo ngươi phỉ báng! - Tô Tần vừa cười vừa nói, bất quá như là lo lắng chưa đủ, nơi bả vai truyền đến đau nhức làm cho nàng lực bất tòng tâm.
Cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ không rõ, thái dương mồ hôi hột lớn như đậu, theo mi mắt chảy xuống, tất cả mơ hồ.
_ Ngươi, ngươi! Hảo ngươi miệng lưỡi bén nhọn nha đầu chết tiệt kia! - Quản gia tức giận đến liền nói đều nói không rõ, chỉ vào Tô Tần thẳng giậm chân, sau đó không cam lòng hướng vai nàng đá vài cái- Ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng tới trình độ nào!
A ——————
Tô Tần cơ hồ đau muốn ngất đi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cười lạnh dật ra- Ha hả, ha hả… ngươi đây chính là ngược đãi tù binh, cẩn thận ta ở trước mặt vương gia cáo tội trạng ngươi!
Nha nha, ngươi đúng là tên đê tiện, hạ thủ thật đúng là TMD đủ ngoan!
_ Hừ, ngươi vẫn là nên quan tâm chút chính mình đi, phóng hỏa đốt phủ vương gia thế nhưng là tội lớn, ngươi cứ chờ đi! Ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo bao lâu!
_ Ha hả, xem ra, quản gia đại nhân cần phải hảo hảo mà “Mỏi mắt mong chờ” rồi! - Nói xong câu này, Tô Tần cuối cùng nhịn không được, trước mặt bỗng tối sầm, liền mất đi tri giác.
_ Hừ, đem nàng kéo tới sài phòng, xem trừng cho ta, có cái sơ xuất gì, ta sẽ hỏi tội các ngươi! - Quản gia mệnh lệnh xong xoay người tính đi, chân lại đá trúng vật gì đó, cúi đầu vừa nhìn, đáy mắt xẹt qua mạt sẵng giọng.
Đau, thật TMD a ————————
Giữa mơ hồ, Tô Tần chỉ cảm thấy quanh thân giống như là bị xe hung hăng cán qua cán lại, không có chỗ nào không đau, nhất là nơi bả vai truyền đến đau đớn, càng tượng như là bị người dùng đao xẻo ra khỏi đại khối thịt, đau đến nàng chỉ nghĩ muốn cắn cái gì, hảo giảm nhẹ thống khổ.
_ Cắn…- Bên tai truyền đến thanh âm êm ái, sau đó vật mềm gì đó nhét vào trong miệng.
Tô Tần như trước nhắm mắt, chỉ là vô ý thức cắn vật mềm đó.
_ Kiên nhẫn chút, rất nhanh là xong thôi…- Đạo kia thanh âm êm ái lại truyền tới, Tô Tần muốn mở mắt ra, thấy rõ người tới, lại tổng là không có khí lực.
Đau! Nàng nhịn không được hô lên, lại như bông gòn mềm vô lực, tựa hồ quanh thân khí lực cũng đã bị người tháo xuống hết.
Trên vai cùng cánh tay thương hỏa như nhau nóng rực qua đi, lại băng như nhau thanh lương, cảm giác thật thoải mái.
Tô Tần giãn ra chân mày níu chặt, cúi đầu “Ân a” tiếng, thân thể liền rơi vào trong lồng ngực dày rộng.
Hảo hảo ngửi thấy vị đạo…
Cái ôm ấp kia thật ấm áp, rất thoải mái, làm cho người ta an tâm, tựa hồ nằm ở nơi đó, chính là bến bờ an toàn, sẽ không còn bị bất luận cái sóng gió gì nữa.
Vương gia đã trở về! _ Ngoan, đến uống thuốc…- Lại là đạo thanh âm ôn nhu kia.
Sau đó cỗ thấm lạnh lưu dịch đụng phải bên môi, thế nhưng Tô Tần thực sự quá mệt mỏi, vừa mới trải qua hồi chữa trị rất đau nhức, đau đến nỗi nàng nhúc nhích ngón tay cũng không có khí lực.
Đúng lúc này, loại rất mềm mại gì đó đụng chạm tới môi của nàng, mềm mại tựa như là kẹo đường, mang theo vị ngọt ngào hướng môi của nàng kéo tới.
Giữa mềm mại, tựa hồ có đường linh xà, linh hoạt cạy khai hàm răng nàng đóng chặt, nhanh chóng tiến vào, sau đó cỗ thấm lạnh hơi cay đắng lưu dịch chảy vào trong miệng của nàng.
Thật là khổ——————
Tô Tần từ nhỏ đã không thích uống thuốc, chút cay đắng cũng làm cho nàng khó chịu, lúc nãy nàng vừa mới giãn ra chân mày, lại lần hai xiết chặt, muốn nhắm lại miệng.
Hàm dưới căng thẳng, miệng lại lần thứ bị ép mở.
Tựa hồ là không muốn làm cho nàng nhắm lại, cái linh xà kia càng thêm linh hoạt đảo qua trong miệng của nàng mỗi chỗ, tựa hồ phi thường lưu luyến mỗi chỗ trong miệng nàng, động tác linh xà ngày càng kịch liệt, Tô Tần cảm giác không khí trong lồng ngực đều đã bị hắn hút hết rồi.
Ân ——————
Giữa mông lung, nàng cúi đầu thở ra tiếng, mềm yếu vô lực, tựa hồ còn hơi điểm kiều ~ giận dữ…
Hờn dỗi!!!!!!
Cái từ này chợt lóe hiện, Tô Tần lập tức cảm thấy đạo tia chớp bắn trúng não bộ, nàng bỗng nhiên mở mắt ra!
Đây là ————————
Nhìn chung quanh, không có người, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bằng gỗ chỉ thấy mảnh bầu trời xanh thẳm———— trời đã sáng!
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mộng!?
Tô Tần nghiêng đầu, nhìn nhìn vai, nơi đó mũi tên đã bị người rút ra, vết thương cũng được xử lý băng bó rất tốt, nhìn nhìn lại cánh tay, tổn thương nơi đó cũng như nhau, đều được người băng bó xử lý rất tốt.
Tay vô ý thức xoa đôi môi, nơi đó vẫn là mảnh ôn nhuận, hơi có chút phù thũng.
Trong lòng giật mình, cảm giác hơi cay đắng nơi cổ họng kia đã lần thứ tự nói với mình, vừa rồi tuyệt đối không phải là mộng!
Như vậy, đến tột cùng là ai?
Là ai đã đến giúp nàng băng bó vết thương?
Nếu tới, lại vì sao không hiện thân?
Chính lúc đang suy nghĩ, ngoài cửa sài phòng đột nhiên vang lên trận gấp gáp hữu lực tiếng bước chân.
Phanh ————————
Đại môn bị người dùng chân đá văng ra, cường liệt dương quang bắn thẳng tiến vào, Tô Tần nheo mắt lại, nhìn thấy ở giữa ánh sáng vựng đứng nam nhân lửa giận ngút trời.
cỗ gần bạo phát lửa giận vây quanh thân hình cao lớn của hắn, hé ra trên mặt lặng im như ngọc là bão tố mây đen rậm rạp bao phủ.
_ Nhan Phi Tuyết!!! - Gầm thét rống giận theo trong miệng của hắn nhảy ra.
Tư Mã Duệ!
Tô Tần trừng lớn song mắt nhìn nam nhân đứng ở trước mặt tràn ngập thịnh nộ này.
Nhìn thấy tròng mắt sóng dữ cuồn cuộn của hắn kia, vừa nhìn lại phía sau, đứng phía sau hắn chính là quản gia, vẻ mặt tiếu ý âm hiểm, Tô Tần thanh âm trong lòng lộp bộp vang lên.
Không tốt!
Này là phản ứng đầu tiên của nàng, thân thể lập tức hướng phía sau xê dịch.
Tư Mã Duệ trên trán lồi ra gân xanh, chân hướng phía trước bước tới.