Chỉ là, bây giờ nàng là Tô Tần, không phải Nhan Phi Tuyết, cho nên nàng sẽ không lại đối với hắn có bất kỳ lưu luyến, lại càng không sẽ lại tử triền lạn đả (Quấn chặt không rời), nàng chỉ nghĩ kiếm được ngọc linh lung, sau đó rời đi nơi này, tìm chỗ, tạo cuộc sống mới cho mình.
Tô Tần hỏi qua Hạnh nhi, nàng chỉ nói lúc Nhan Phi Tuyết gả cho Tư Mã Duệ, thế nhưng toàn tâm toàn ý muốn cùng hắn cùng nhau sống, tất cả hồi môn của mình đều mang đến Duệ phủ, thế nhưng Hạnh nhi căn bản cũng không biết có cái gì ngọc linh lung, có thể thấy được, ngọc linh lung này, Nhan Phi Tuyết giấu rất kín, phỏng chừng bây giờ còn đang trong vương phủ.
Thế là, Tô Tần tính toán thừa dịp Tư Mã Duệ ra ngoài mấy ngày nay đi vương phủ tỉ mỉ tìm tòi phen, thuận tiện, hảo hảo mà “Đáp lễ” chút trước “Thịnh tình khoản đãi” của hắn.
Cổ ngữ nói: Có qua có lại, có hướng mà không đến, là phi lễ; đến mà không hướng, càng là phi lễ!
_ Ngươi muốn thả khói? - Nốt Ruồi Đen kinh hô- Vì sao?
_ Cái này kêu là dương đông kích tây! - Tô Tần cười cười- hồi, các ngươi phóng xong khói, liền tranh thủ tìm cách rút lui! Đến khách sạn chờ ta!
Nàng chỉ là đem thủ vệ dẫn dắt rời đi, để nàng có phương tiện vào phủ hành sự, nhưng chính yếu chính là, nàng cũng có phương tiện rút lui, cửa sau có khói, tất cả mọi người sẽ tưởng cháy, chờ lúc sự chú ý của mọi người đều đặt ở cửa sau, nàng có thể thoải mái đi cửa trước trốn ra ngoài.
_ Không hiểu! - Đừng nói đến binh pháp, Nốt Ruồi Đen còn không biết rành mặt chữ, tự nhiên là không hiểu được.
_ Ngốc! Không hiểu thì làm việc là hơn, bớt nói nhiều! - Tô Tần lại gõ chút đầu hắn- Làm việc!
_ Còn đập, lại đập nữa thì càng ngốc! - Nốt Ruồi Đen bưng đầu, trừng nàng mấy lần, hừ, niệm mấy chữ liền rất giỏi sao!
_ Ha, ngươi cũng biết mình rất ngốc sao, không quan hệ, vật cực tất phản, đập nhiều mấy cái ngược lại sẽ thông minh! - Tô Tần ha ha cười nói.
_ Nữ nhân điên, tránh qua bên! - Nốt Ruồi Đen đẩy nàng ra chút, bất quá, hắn vẫn là rất bội phục nữ nhân này, đầu đặc biệt nhiều mưu ma chước quỷ.
_ Điên nè!!!!! - Lại là cú gõ mạnh- Lại nói ta là nữ nhân điên, ta liền đem ngươi đánh thành đầu heo!
_ Ôi, không nói, sẽ không nói!
Hảo nam không cùng ác nữ đấu, Nốt Ruồi Đen che đầu- Bất quá, chúng ta phải đợi bao lâu mới phóng khói?
_ Ân, nhất thời cho ta canh giờ là được- Tô Tần nhìn địa đồ, đại thể tính ra chút thời gian hành sự.
_ Hảo, cứ như vậy định đi, sau canh giờ, chúng ta liền châm lửa phóng khói! - Nốt Ruồi Đen gật gật đầu.
người đối diện, đều lộ ra ý tứ vẻ mặt “Ta rất rõ ràng”, sau đó đồng thời trộm cười.
Hạnh nhi ngơ ngác đứng ở bên, nhìn người trước mắt cấu kết với nhau làm việc xấu, trán toát ra càng nhiều giọt mồ hôi hơn.
Lại ngẩng đầu nhìn bầu trời chút, quạ đen bay qua vài con.
(Mỗ nữ quát: Kính xin, có điểm thường thức chút có được không, trời tối như vậy, chỗ nào xem tới được quạ đen! Mỗ tác giả: Ai cần ngươi lo, ta thích! Ta liền viết!)
_ , , …- Đem miệng túi nhắm ngay cửa động, Tô Tần đem con chuột cùng con mèo trước sau để vào, sau đó ngăn hảo cửa động, ngồi chồm xổm ở góc tường âm thầm đếm.
Còn chưa đếm tới , bên trong phủ liền truyền ra tiếng kêu sợ hãi liên tục!
_ Yeah, thành công! - Tô Tần cùng Nốt Ruồi Đen song song vỗ tay, thấp giọng hoan hô.
_ Bắt đầu hành động! - Nốt ruồi đen lấy ra thang dây đã chuẩn bị tốt từ trước, gác ở trên vách tường.
_ Gì vậy? - Tô Tần lăng lăng nhìn hắn.
_ Còn cái gì, giúp ngươi tiến vương phủ a! - Nữ nhân này nên không phải vui mừng quá mức, đến nỗi bất tỉnh đầu luôn chứ!
Tô Tần khe khẽ thở dài, đi tới cửa sau, theo tay áo lấy ra cây kim bạc, sau đó với vào lỗ, nhẹ nhàng như thế xoay tròn vận qua vận lại.
Bức họa thần bí Lạch cạch ——————
Ổ khóa liền đơn giản được mở ra.
Ngạch ——————
Nốt Ruồi Đen thái dương toát ra hơn N giọt mồ hôi- Không phải chứ… dễ dàng như vậy!
_ Có môn không đi, lại bò tường, đầu của ngươi đúng là nên đem đi tái chế lại! - Tô Tần thu hồi kim bạc, hướng Nốt Ruồi Đen lộ ra biểu tình “Ngươi thật ngốc”.
Mặc dù cổ đại người giỏi tay nghề rất nhiều, nhưng là bọn hắn cơ hồ không đem cửa này tâm tư đặt ở trên ổ khóa, đoán chừng là người cổ đại căn bản không có cái thuyết pháp đề phòng trộm cướp, bởi vậy chìa khóa chế tác cũng không quá phức tạp, xài phương pháp rất đơn giản này là mở được.
_ Tái chế lại- Lại là tân từ!
Ngay lúc Nốt Ruồi Đen còn đang theo trong miệng của nàng nhảy ra tân từ mà hao tâm tốn sức hiểu, Tô Tần đã đi vào rồi.
Hơi khép hờ môn.
Tô Tần thay đổi thân hắc y, lần thứ đem chính mình đồ rất hắc.
Trong Duệ vương phủ, lúc này đã sớm trốn chui như chuột thấy mèo, bóng người toàn động, đuốc thắp ở khắp nơi, kêu sợ hãi liên tục.
_ Mau, mau, ở đây, ở đây còn có rất nhiều, lập tức bắt hết chúng nó! - Trongng đó có bén nhọn thanh âm làm cho tai Tô Tần khẽ động.
A ————
Thanh âm này rất quen thuộc nha!
Đưa mắt nhìn lại, liền thấy được đạo bóng người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Là hắn! Cái lão quản gia vô liêm sỉ kia!
Chỉ thấy hắn hết thét lại nhảy lên, né tránh qua lại mấy con chuột vừa chạy vừa lủi, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm.
Nguyên lai, hắn sợ chuột a!
Ha hả, ha hả, ha ha ——————
Thực sự là trời cũng giúp ta!
Tô Tần tủng tủng chân mày, trộm cười, con ngươi như nước vừa chuyển, giữa linh quang lưu chuyển, chủ ý chỉnh người liền ở trong đầu hiện lên.
Tô Tần cúi đầu, đường nhanh chạy tới trước mặt hắn, đè nặng giọng nói hô lớn- Quản gia, ta tới giúp ngươi!
Ha ha ha, ta đến giúp phen! Giúp ngươi tiến vô hố chuột!
Nói xong, nàng dùng sức toàn lực đến bên cạnh hắn, sau đó làm ra bộ dáng giúp hắn đuổi mấy con chuột, mân mê mông, chung quanh lục lọi, thừa dịp đoàn người đều không chú ý thời gian, nàng bỗng nhiên quay người lại, giơ chân lên, nhắm ngay cái mông của hắn chính là hung hăng đạp cước!
A ——————
Kinh sợ thanh âm chói tai bay vút lên, bóng người ngã trúng vào đàn chuột đang chạy, nói là té chổng mông mới đúng!
Con chuột tựa hồ thực sự rất thích hắn, đều hướng dưới thân hắn chui vào.
_ A!!!!!!!!! - Quản gia quỳ rạp trên mặt đất, che đầu, động cũng không dám động, không để ý hình tượng kêu sợ hãi liên tục- Mau, mau a, đem mấy con chuột này đều bắt hết cho ta, nhanh lên…!!!!!!
_ Dạ- Mọi người toàn bộ đều hướng trên người hắn phóng tới, ai cũng không chú ý tới, đạo nhỏ nhắn xinh xắn thân ảnh, chính đang cung thân, cúi đầu cười hắc hắc, biến mất ở tại khúc quanh.
Tô Tần rất lớn thở ra hơi, tâm tình sung sướng tới cực điểm.
Lúc đá hắn cước kia, ngày đó đối với mình nhục nhã, đêm nay nàng nhất tịnh báo đáp!
Tâm tình thật là thoải mái nha!
Đều nói quân tử báo thù, năm chưa muộn! Thật thật là lời lẽ chí lý!
Bị quản gia làm ầm ĩ như thế, toàn bộ vương phủ mọi người đều đem lực chú ý tập trung “Chiều chuộng” đến trên người vị quản gia kia, chỗ nào còn có tâm tư đi quản cái khác.
Tô Tần nhân cơ hội đem chính mình trước vào gian phòng hảo hảo mà lục soát phen.
_ Kỳ quái, chỗ nào cũng đều lục soát qua, thế nào chính lại tìm không được ngọc linh lung đâu? - Nhan Phi Tuyết rốt cuộc đem nó giấu chỗ nào rồi!
tay chống thắt lưng, Tô Tần lúc này nóng nảy, mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, ngọc linh lung vẫn là nửa điểm tung tích chưa hiện, lần cơ hội này, liền bỏ lỡ không còn như vậy sao!
_ Không được, đêm nay, ta nhất định phải tìm được! - Tô Tần đẩy cửa ra, hướng nơi khác tìm kiếm.
A ——————
Trong bất tri bất giác, nàng cư nhiên tìm được thư phòng Tư Mã Duệ.
Ở đây cảnh trí cùng nơi khác bất đồng, nơi khác muôn hoa đua thắm khoe hồng, hoa thơm cỏ lạ bậc nhất, nhất phái sinh khí bừng bừng phấn chấn, mà ở đây lại thanh nhã thần kỳ, chỉ trồng loại hoa —— quân tử lan.
Ở đây gian phòng cũng rất đặc biệt, không phải thanh chuyên ngói xanh, mà là do trúc đặc chế mà thành, ở đây tất cả đều là như vậy nho nhã, thanh đạm.
Lần đầu nhìn thấy Tư Mã Duệ, hắn cấp cảm giác của mình đó là ôn nhuận như ngọc, bây giờ xem ra, ở đây tân trang nhưng thật ra rất phù hợp cá tính của hắn.
Chỉ là như vậy ôn nhuận tính tình lại không thể dung hạ “Nhan Phi Tuyết”, xác thực làm cho người ta khó hiểu!
Không biết là xuất phát từ loại tâm tình nào, Tô Tần cất bước đi vào bên trong thư phòng.
Trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, trên vách tường treo đầy các loại tranh họa thanh nhã, trên bàn còn chỉnh tề để văn phòng tứ bảo.
Tô Tần chú ý tới, thư phòng do đạo băng ngọc châu liêm cách thành nội ngoại thất.
Ánh trăng doanh lượng, xuyên thấu qua sa trướng mỏng trong suốt lóe ra, Tô Tần tựa hồ thấy được bức họa treo ở trên mặt tường đối diện.