Trong ngự thiện phòng ngập hoảng hốt, cung nữ, thái giám đồng loạt đứng trước bàn thức ăn tràn đầy.
Tiếu Tuyết nhìn nguyên bàn tràn ngập thức ăn chỉ có thể thừa nhận hoàng cung cổ đại thật “cẩm y ngọc thực”, nàng không khỏi nghĩ, có lẽ, từ xưa đến nay ham muốn hưởng thụ vật chất vĩnh viễn là thế, phi tần trong cung ngày ngày trải qua cuộc sống như thế này cho dù là thần tiên ở lâu ngày cũng không muốn trở lại bình thường. Nếu như có ai muốn khuấy đảo vinh hoa này, nói vậy chốn thâm cung trăm phương ngàn kế cũng là vì lý do này mà thôi. Chỉ là bọn họ sao không nghĩ tới, vật chất thường là hư ảo, hạnh phúc là gì – chốn thâm cung này có mấy ai hiểu được.
"Hoàng Thượng giá lâm." Ngoài cửa giọng cao như sấm.
Tiếu Tuyết ngạc nhiên, ngay cả Thái Hậu cũng kinh ngạc.
"Mậu hậu, nghe nói người mở tiệc chiêu đãi Mị Vương phi, sẽ không để ý cho nhi thần cũng tham gia đi!"
Nói xong nét mặt tươi cười như hoa, ôn như ngọc nhìn Thái Hậu, dư quang lại bắn thẳng đến đôi mắt thản nhiên của Tiếu Tuyết.
Cung nữ, thái giám trong Thái Hòa Cung đồng loạt quỳ xuống, hô to “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiếu Tuyết bất tri bất giác "Mị Vương phi khấu kiến Hoàng Thượng, cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an!"
"Mị phi, xin đứng lên, hôm nay là Mậu hậu mở tiệc chiêu đãi, không cần phải lễ tiết rườm rà."
"Hoàng nhi, ngày hôm nay con thật hăng hái nha, bình thường khó mà gặp mặt con, gọi con đến bồi Mậu hậu ăn bữa cơm, con không phải bận việc quốc sự, thì cũng là ở cùng Lệ Quý phi của con, đều đem Mậu hậu quên mất. Như thế nào? Ngày hôm nay lại…" Thái Hậu giọng nói như chứa ủy khuất, như chứa oán giận.
Tiếu Tuyết nhìn Thái Hậu như vậy không tự kìm hãm được cười khẽ một tiếng, Thái Hậu thật sự là kẻ dở hơi, phim truyền hình luôn khoa trương hình tượng Thái Hậu đâu mất rồi.
Thái Hậu nhìn dung nhan cười quyến rũ của Tiếu Tuyết, trong lòng thật là an ủi, nghĩ rằng Hạo nhi cuối cùng tìm được hạnh phúc.
Liệt Tuấn nhìn dung nhan cười quyến rũ của Tiếu tuyết, trong đôi mắt lóe lên khác thường, tinh quang hiện ra! Trong chớp mắt, nhanh đến không thể nắm giữ, nhưng là Thái Hậu cũng có thể thấy cực kỳ rõ ràng, rốt cuộc là con của mình, người nào làm mẫu thân không phá lệ để ý đâu.
Thái Hậu trong lòng ngàn vạn ngưng trọng, hi vọng chính mình nhìn lầm.
"Mậu hậu trách nhi tử không có thể thường xuyên cùng người bồi dưỡng cảm tình, là nhi thần không phải, sau nhất định sẽ bồi tình cảm với Mậu hậu nhiều hơn."
"Hoàng nhi nha, Mậu hậu già rồi, ai gia chỉ có hai huynh đệ con cùng Hạo nhi, hi vọng các con có thể như trước, huynh đệ đồng tâm chấn hưng Liệt Quốc mới tốt, như vậy ai gia trăm năm sau mới đối mặt được với Tiên Hoàng cùng tổ tiên Liệt Quốc."
Trên mặt Liệt Tuấn lộ ra một tia khó chịu, hơi nặng rồi lướt qua.
"Mậu hậu xin yên tâm, nhi thần nhất định không phụ dạy bảo của Mậu hậu cùng Phụ hoàng!"
Thái Hậu nhìn Liệt Tuấn trong mắt ý vị sâu xa.
"Dùng bữa đi!" Lời nói Thái Hậu vừa rơi xuống, nô tài trong điện vội vàng cấp Thái Hậu, Liệt Tuấn cùng Tiếu Tuyết, phân công bưng món ăn lên, nhìn một bàn thức ăn trong cung, Tiếu Tuyết như thế nào cũng tưởng tượng không nổi, chính mình cũng có một ngày giống hoàng thân quốc thích bình thường, nhấm nháp một bàn thức ăn trong cung tràn đầy màu sắc.
Nhìn như Thái Hòa Cung bình tĩnh không sóng gió nhưng là tâm tư mỗi người lại không ai biết.
"Mị Nhi, vũ khúc của con ngày đó, thật là kinh diễm hoàng cung đấy."
"Thái Hậu, Mị Nhi không dám" Tiếu Tuyết khó hiểu, lúc này Thái Hậu nói về thọ yến không liên quan ở đây. Trong lòng rất là kinh ngạc song sắc mặt cũng không lộ ra ý tứ rõ ràng.
"Mị Nhi, vũ khúc ngày đó chắc cũng có nguyên nhân đi?" Khôn khéo như Thái Hậu cũng biết vũ khúc đó lộ ra tình cảm say đắm nồng đậm sao!
"Hồi Thái Hậu, trong đó quả thật có một tình yêu xưa cũ thê mỹ, lỗi lạc!" Tiếu Tuyết khẽ mỉm cười chăm chú nhìn Thái Hậu.
"Mị phi, hôm nay trẫm tâm tình rất tốt, cũng muốn nghe nàng nói một chút về chuyện tình yêu xưa cũ thê mỹ, lỗi lạc kia, được không?" Liệt Tuấn dứt lời, ánh mắt si ngốc níu chặt Tiếu Tuyết.
"Hoàng Thượng, chuyện xưa quá dài, sợ Hoàng Thượng nghe quá mệt mỏi mà thôi!" Tiếu Tuyết cảm thấy không cần thiết để Hoàng Thượng nghe chuyện xưa này, hắn là Hoàng Thượng, vua của một nước, sao nhàn rỗi để nghe chuyễn nữ nhi lưu luyến si mê ôm ấp tình cảm đây.
"Ha ha ha… Mị phi, vừa vặn ai gia cũng muốn nghe đây." Liệt Tuấn không nói, Thái Hậu tiếp nhận tò mò, thậm chí muốn hòa hoãn xấu hổ.
Tiếu Tuyết cảm thật bất đặc dĩ, song lại suy nghĩ quyết định nhẹ giọng kể lại “Thật lâu trước kia có vị tiểu thư tên Chúc Anh Đài – là con một nhà giàu có quyền quý, nhưng cá tính của nàng lại không câu nệ lễ tiết. Trên có vị huynh trưởng đối với nàng ấy sủng ái vô cùng. Ngoài ra phụ thân nàng đã ngoài năm cũng vô cùng yêu thương cùng chìu chuộng, duy chỉ có mẫu thân là tương đối nghiêm khắc. Thời đai ấy, nữ nhi không được quyền đến trường học, bất quá Chúc Anh Đài cũng không phải nữ nhân bình thường, nàng vô cùng thích việc học và cũng rất có trí tuệ, Anh Đài đã nghĩ ra một diệu kế, đó là nữ cải nam trang thông qua khoả nghiệm gian nan được vào một học phủ danh tiếng…”
Tiếu Tuyết kể xong lời cuối cùng nhưng lại chảy nước mắt, thật ra ở hiện đại mỗi lần xem ‘Lương – Chúc’ Tiếu Tuyết đều rơi lệ như thế, vốn là tình cảm con người, trong lòng nàng lúc nào cũng dâng lên một cỗ cảm động khó tả thành lời chỉ đành thông qua nước mắt mà biểu hiện.
Khẽ lau nước mắt, nhìn lại Thái Hậu.
Thái Hậu trầm lặng tại chuyện xưa thê mỹ, kiên quyết thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nhẹ nhàng nhìn lại Hoàng Thượng, hắn thế nhưng khóe miệng nhếch nhẹ chăm chú nhìn nàng. Kinh hãi hô nhỏ!