Đột nhiên nảy ra một ý tưởng “Trương Thanh, Tình nhi như thế nào rồi, huynh có thể nói cho ta biết hay không?”
"Tình nhi nàng ấy hiện đang được Vương gia triệu kiến."
"Vậy huynh có thể đưa ta đến đó không?"
"Vương Phi… chuyện này không được!!"
"Trương Thanh, dù gì nàng ấy cũng là nha hoàn của ta, chẳng lẽ ta muốn thấy nàng cũng phải thông báo Vương gia sao?"
"Chuyện này…. Mời Vương Phi đi bên này." Tiếu Tuyết bất đắc dĩ chỉ có thể chơi xấu, dùng hết sức đẩy Trương Thanh nhân lúc hắn đang không chú ý, hướng lãnh cung mà chạy. Trương Thanh không ngờ đến hành động của Tiếu Tuyết, đợi đến lúc định thần lại đã thấy Tiếu Tuyết tiến vào lãnh cung.
"Mị Vương phi, xin người đừng làm thuộc hạ khó xử." Trương Thanh chạy vội, chỉ chốc lát đã đến bên người Tiếu Tuyết, ngăn Tiếu Tuyết lại.
"Trương Thanh, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng, không có ác ý gì khác. Ta sẽ không để cho Vương gia biết, cho dù Vương gia có biết, ta nhất định sẽ một mình gánh vác trách nhiệm." Tiếu Tuyết kiên định nhìn Trương Thanh, hôm nay nàng quyết tâm muốn gặp được Mộ Dung San.
Trương Thanh khó xử, trong lòng do dự, Mị Vương phi này hiện tại được Vương gia coi trọng như vậy, nghĩ đến cho dù bị Vương gia biết, hẳn là sẽ không có việc gì "Vậy xin Vương phi nhanh chóng!"
"Được, cảm ơn huynh, Trương Thanh." Trương Thanh khách khí nhìn Tiếu Tuyết, trong lòng không khỏi căng thẳng, Mị Vương phi hiện tại đã khác trước.
Tiếu Tuyết nhìn thấy Mộ Dung San thì trong lòng đau xót, người trước mặt nàng đã từng là một mỹ nhân tuyệt sắc, bây giờ thì sao, hai mắt dại ra sắc mặt trắng bệch.
"Mộ Dung Vương phi!" Tiếu tuyết nhẹ nhàng gọi.
Mộ Dung sửng sờ nhìn Tiếu Tuyết, vẻ mặt giống như không hề quen biết nàng.
"Tỷ làm sao vậy? Tại sao có thể như vậy?"
"Hu hu hu….Mị Vương phi! Xin hãy cứu tiểu thư của chúng tôi!" Nói xong còn hướng Tiếu Tuyết quỳ xuống, dập đầu, cái trán mơ hồ thấy có tơ máu - lại là một nha hoàn cổ đại trung thành. Haizzz….
"Trước tiên muội hãy đứng lên đã, đứng lên đi."
"Thỉnh Vương phi đáp ứng nô tỳ, nô tỳ kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp cho người!"
"Mau đứng lên, ta chịu không nổi nha, muội mau đứng lên, ta nhất định sẽ xin Vương gia thả Mộ Dung Vương phi!"
"Nô tỳ khấu tạ Vương phi!"
"Tỷ ấy làm sao mà có thể biến thành như vậy?"
"Bẩm Mị Vương phi, chủ nhân nhà nô tỳ từ nhỏ chưa hề chịu phạt khổ như vậy, trong lòng chủ nhân vẫn ngưỡng mộ Vương gia, gả vào trong Vương phủ, chủ nhân vẫn cẩn thận hầu hạ, sợ chọc Vương gia mất hứng, nhưng không biết sao vẫn chọc giận Vương gia." Lúc này trong lòng Tiếu Tuyết đối với Liệt Hạo tự nhiên có loại căm giận, cho dù hắn không yêu thương các nàng, nhưng làm sao có thể nào không nhìn đến nỗ lực của người khác, vì một chút việc nhỏ đã bị đày đến lãnh cung, còn hắn một tia áy náy cũng không có.
Tiếu Tuyết mang tâm sự nên không biết làm cách nào mình ra được cửa lớn lãnh cung, quay đầu nhìn thấy trong lãnh cung giá lạnh đến thê lương, kèm theo tiếng khóc đau thương, từng tiếng từng tiếng như đâm vào lương tâm Tiếu Tuyết, bộ dạng như u hồn bất tri bất giác đi vào viện của các thị thiếp.
"Chúng ta đi van cầu Mị Vương phi đi!"
"Như vậy cũng tốt."
Tiếu Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn nhóm thị thiếp vừa mới chuẩn bị đi ra viện, "Mị Vương phi!" Một thị thiếp lên tiếng. "Thần thiếp xin tham kiến Mị Vương phi." Ba người đồng thanh.
"Xin đứng lên, các tỷ muội không cần thi lễ, nói như thế nào các tỷ muội cũng là người của Vương gia, không cần khách khí như vậy."
"Mị Vương phi, xin tha thứ cho ba người chúng thần trước kia đối với người quá đáng."
"Việc đó ta cũng không còn nhớ đến nữa."
"Vậy cầu xin Mị Vương phi trước mặt Vương gia nói giúp chúng thần thiếp một câu."
"Chuyện này không thành vấn đề, nhưng là các người…."
"Chỉ cần Mị Vương phi có thể thay chúng thần thiếp nói tốt vài câu, chúng thần vô cùng cảm kích." Haizzz …đây chính là nữ tử thời cổ đại, không có tự do, không có lý tưởng, chỉ có thể dựa vào quyền thế nam nhân, nếu nam nhân không sủng hạnh thì chính là tận thế, Tiếu Tuyết có thể sống như vậy sao?