Nàng nhìn phụ thân cười hề hề;
- Hihi phụ thân, người về rồi sao. Phụ thân đã ăn gì chưa? Có cần Vy Nhi gọi người chuẩn bị đồ ăn hay không?
- Đừng có đánh trống lãng. Ngươi cùng caca ngươi rốt cục là đi đâu lại về khuya như vậy còn mặc nam trang nữa chứ. Tốt nhất là Vy Nhi con nên thành thật khai báo cho ta hừ...
Nhìn mặt phụ thân có vẻ rất giận. Thấy thế nàng cũng thành thật khai báo những việc đã làm và nơi đã vào trong hôm nay. Sau khi nghe nàng thuật lại hình như phụ thân còn tức giận hơn, hướng về phía Lâm ca ca nói;
- Lâm Nhi làm sao con có thể đưa Vy Nhi vào những nơi như Lạc Hoa Lâu được chứ cho dù đó chưa phải là thanh lâu nhưng Vy Nhi còn nhỏ lại là một cái tiểu hài tử thuần khiết như vậy.
Nghe phụ thân nói khóe mắt nàng liền giật giật: nàng thuần khiết? Khụ chắc tại phụ thân chưa biết bộ mặt thật của nàng thôi. Tuy ở hiện đại nàng mới -tuổi nhưng mà cái gì nên biết cái gì không nên biết cũng đã biết hết rồi nga.
- Phụ thân việc vào Lạc Hoa Lâu là chủ ý của Vy Nhi đó người đừng trách ca ca. Tại vì Vy Nhi muốn ăn đồ ăn và xem thử tài nghệ của mấy cô nương ở đó nên Vy Nhi mới năn nỉ đòi ca ca dẫn vào- Nàng vội vàng lên tiếng giải thích. Thấy phụ thân còn chưa mấy tin nàng lại tiếp tục nói;
- Thật đó phụ thân Vy Nhi không có nói dối người đâu. Có trách phạt thì cứ trách phạt Vy Nhi đi.- Vừa nói vừa làm một bộ mặt đáng thương; hừ hừ nàng không tin phụ thân không mềm lòng. Quả nhiên phụ thân nàng đã hơi bớt giận hơn nhưng mà vẫn chưa hết tuyệt đối. Nàng định xuất ra chiêu cuối cùng thì phía sau phụ thân vang lên âm thanh trầm thấp của nam nhân;
- Thôi được rồi Quốc Trung, không cần trách mấy đứa nhỏ. Hài tử mới lớn tò mò về những thứ xung quanh cũng là bình thường mà.
- Haizz..nể mặt ngươi ta tha cho chúng nó là được chứ gì. Nào Lâm Nhi, Vy Nhi mau đến đây bái kiến Hoàng thúc thúc đi hắn chính là bằng hữu tốt của ta đó năm xưa trên chiến trường ta trúng độc hay bị thương đều do hắn chữa trị cướp ta về từ tay Diêm Vương.- nghe người kia nói xong phụ thân nàng thở dài tỏ vẻ bất lực lửa giận cũng bay mất.
Phía sau phụ thân một nam nhân trung niên có vẻ cùng tuổi phụ thân nàng. Mặc một bộ y phục xám cười hiền từ đi về phía nàng. Nhưng nàng cả thấy người này không phải nhân vật bình thường.
- Ngươi lại nói quá rồi ta làm sao có bản lĩnh như vậy a.
- Hừ được xưng là Quái y - Hoàng Nhất Sơn độc dược y dược đều tinh thông mà lại không làm được việc đó? Mới mấy năm không gặp mà ngươi biết khiêm tốn từ khi nào vậy?
Sau đó là một màn cãi lộn rất ư là om sòm của hai 'lão nam nhân' cứ như là hài tử vậy. Bỏ mặt nàng cùng ca ca đứng đơ một bên. Hai người cùng chung một suy nghĩ; này cái người đang cãi nhau với phụ thân họ chính là quái y- Hoàng Nhất Sơn đã ẩn cư từ mười mấy năm trước ư?
Nàng cứ tưởng quái y phải là một lão già râu tóc bạc phơ chứ. Nàng nhớ không lầm thì Linh Nhu từng nói phụ thân nàng năm nay tuổi vậy chẳng phải vị quái y này cũng tầm đó tuổi thôi sao.
Thấy nàng cứ nhìn mình rồi nhìn Hàn Quốc Trung thì như hiểu nàng đang nghĩ gì ông lên tiếng;
- Nha đầu thấy ta vậy chứ cũng đã gần rồi chỉ là ta ngày ngày tiếp xúc với dược thảo nên trông ta mới trẻ vậy. Ta và phụ thân ngươi là tình cờ gặp gỡ sau đó liền kết thành bằng hữu.
- Hừ nhớ đến khi xưa ta vẫn còn tức. Sau khi chúng ta quen biết nhau năm ta mới biết được tuổi thật cùng thân phận của ngươi. Lúc đó ta quả thực rất ngạc nhiên.
- Âya cũng không phải là ta giấu gì ngươi chỉ là ta sợ ngươi chê ta già quá không thèm qua lại với ta thôi mà.- Hoàng Nhất Sơn làm mặt ủy khuất đáng thương hề hề nói.
Thấy cuộc nói chuyện nhàm chán này còn có xu hướng kéo dài hơn nữa ca ca nàng bèn lên tiếng cắt đứt cuộc đối thoại.
- Khụ...Hoàng thúc thúc tiểu bối là tên Hàn Tuệ Lâm.
-Nha...tiểu bối là Hàn Thiên Vy bái kiến Hoàng thúc thúc.- Nàng cười tươi nói
- Ha không ngờ Hàn Quốc Trung ngươi lại có hai đứa con dễ nhìn như vậy nha nhất là nha đầu này tuy mặc nam trang nhưng trông vẫn rất xinh đẹp đáng yêu.- Vừa nói vừa véo véo má nàng khiến nàng ô ô kêu.
- Thối lão đầu mau buông tay ra ngươi làm Vy Nhi đau rồi đó.- Hàn tướng quân tức giận đến kéo Hoàng Nhất Sơn tránh xa khỏi nàng. Còn ca ca thì dịu dàng giúp nàng xoa xoa mặt cho bớt đau.
Sau khi đã ở vị trí khá xa nàng Hàn tướng quân mới buông bằng hữu tốt của mình ra. Một dạng yêu thương cưng chiều cục cưng là nàng.
- Nha đầu ngươi là mua dược liệu pha thuốc ư?- Hoàng Nhất Sơn bỗng nhìn về nàng hỏi.
- À...Ân ta định chế một ít thuốc để dành dùng. Sau khi mất trí nhớ ta đặc biệt hứng thú với việc chế thuốc nên có tìm hiểu chút ít- thấy không giấu được nàng liền nói đại như vậy.
- A vậy với dược liệu cùng thảo dược ngươi sẽ nhận biết được ư?- Hoàng Nhất Sơn tiếp tục hỏi.
- Ân có lẽ được- Nàng nhàn nhạt trả lời còn trong lòng thì...Đùa ư dược liệu cùng dược thảo nàng đều biết được hết đó nga.
Sau đó 'Quái y đại nhân' liền hỏi đủ thứ về các loại thảo dược. Ông ấy hỏi về đặc điểm bên ngoài rồi hỏi nàng tên cùng công dụng của chúng. Ban đầu nàng sợ bị nghi ngờ nên trả lời hơi chậm nhưng sau đó liền không khống chế được bản thân thậm chí Hoàng Nhất Sơn vẫn chưa nói xong hết đặc điểm mà nàng đã nhanh chóng trả lời đáp án khiến ông rất bất ngờ. Còn Hàn tướng quân cùng Hàn Tuệ Lâm thấy hai người nói chuyện rất hăng say mà bọn họ lại không hiểu vấn đề hai người nói nên chỉ ở một bên nhìn nhìn a.
- Haha Hàn Quốc Trung ta ưng ý nữ nhi ngươi rồi đấy. Nàng nhất định phải là đồ đệ của ta. Ba ngày nữa ta sẽ mang nàng về U Sương sơn từ từ dạy bảo nàng. Ngươi thấy thế nào?- Hoàng Nhất Sơn vẻ mặt vui vẻ như bắt được vàng hướng Hàn Quốc Trung hỏi.
- Chuyện này phải xem quyết định của Vy Nhi ta cũng không muốn ép buộc nàng. Vy Nhi con thấy thế nào- Hàn tướng quân yêu thương nhìn nữ nhi của mình.
- Con rất muốn biết nhiều hơn về độc cũng như y dược nên con đồng ý- Nàng nghiêm túc nói.
- Nhưng ba ngày nữa liền đi như vậy có sớm quá không? - ca ca nàng lên tiếng.
- Mấy ngày nữa vào đông nên rất có thể sẽ có băng tuyết lở nếu không đi sớm sẽ rất nguy hiểm- Hoàng Nhất Sơn giải thích.
- Với lại không phải đi sớm sẽ được về sớm sao.- Nàng phụ họa nói.
Vậy là sau đó nàng dùng trà mời Hoàng Nhất Sơn, thực hiện nghi thức bái sư chính thức trở thành đồ đệ duy nhất của Quái y Hoàng Nhất Sơn.