Triệu Thái hậu nghe nhắc đến vườn đào thì giật mình, mặt lại càng như mây mù che lấp, hết nhìn Khải Thụy Đế lại nhìn Hoa Đào, thấy mặt Hoa Đào sa sầm lại thì cũng hiểu đôi chút, oán hận chỉ tay về phía hắn nói.
“Ngươi… ngươi không phải là người đã cứu ta sao?”
Hoa Đào biết đã đến lúc hạ màn kịch suốt mấy mươi năm qua, cười đểu giả nói.
“Cứu ngươi? Cả đời này ta chỉ biết cứu bản thân ta, ngoài ra không có ai hết. Tên thái tử nhà ngươi từ đâu xuất hiện, phá vỡ mọi kế hoạch của ta, còn hại ta suýt nữa mất mạng. Một mạng của ta là do Triệu bá phụ của ngươi cứu về định biến ta thành con rối trong mưu đồ đoạt vị của gã. Gã đem ngươi biến thành quân cờ điều khiển thái tử, ta liền tương kế tựu kế định diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân hòng lấy lòng ngươi, nào ngờ gã thái tử kia xuất hiện không đúng lúc. Nhưng cũng thật may mắn, gặp lại hắn ta mới biết được thân phận thật sự của hắn, cũng phải cảm ơn ngươi một tiếng, Hương Tĩnh. Nữ nhân ngu ngốc lại đem lòng yêu một kẻ không biết mặt, chỉ dựa vào hai câu thơ cùng nửa miếng ngọc bội liền ngày đêm tương tư tưởng nhớ. Ta tự nhận là người đã cứu ngươi thoát nạn liền thu được tâm ngươi. Ngươi đúng là thứ nhẹ dạ cả tin, chỉ có từng đó đã vội cho là đúng, toàn tâm toàn ý yêu ta, phục vụ ta, tuân phục ta, đúng là… thứ đàn bà ngu ngốc!”
“Ngươi…”
Triệu Thái hậu há hốc mồm nhìn người mà bà vẫn luôn yêu thương, chờ đợi cùng hy sinh vì hắn suốt ba mươi mấy năm qua, vậy mà cuối cùng, hắn lại không phải kẻ bà vẫn tưởng. Suốt thời gian dài, bà đã yêu nhầm người, trao niềm tin nhầm người, nhớ lại khi xưa Khải Thụy Đế đã mấy lần bóng gió về chuyện ở vườn đào nhưng bà yêu quá sâu, mắt điếc tai ngơ, còn tự cho làm đúng, nghĩ hắn điều tra về mình để lấy lòng, dùng hận thù báo đáp ơn cứu mạng.
Triệu Thái hậu vô lực ngồi dựa vào ghế, đôi mắt vô hồn nhìn về phía Hoa Đào, vừa đau đớn vừa nhục nhã đến không chịu nổi, nước mắt bất giác chảy tràn, lại chợt nhớ đến ba đứa con mình đã mang nặng đẻ đau thì giật mình bò về phía Khải Thụy Đế, nức nở.
“Hoàng thượng, con… con của ta, Phi Thiên, Phi Vũ, Khuynh Thành, chúng là con của ta, không phải của ả tiện nhân kia. Chúng là con của ta, là do ta mang nặng đẻ đau mà ra. Hoàng thượng.”
Tiên hoàng chán ghét đá một cái, Triệu thái hậu liền văng ra xa một đoạn, giọng hắn âm lãnh.
“Lúc ngươi gian dâm với nam nhân kia, lúc ngươi báo với ta ngươi có thai, ngươi có biết lòng ta đau đớn, giận dữ đến thế nào hay không? Cũng may Tiểu Tinh Linh cũng cùng lúc có thai, nàng sinh trước ngươi ngày, ngươi vừa sinh xong ta liền đem nghiệt chủng kia giết chết, để cho ngươi ôm ấp, yêu thương con của người khác. Chỉ vì ngày hôm nay, ta đã ủy khuất Tiểu Tinh Linh của ta rất nhiều.
Nàng cũng vì yêu thương ta mà chấp nhận xa con, chấp nhận làm một cung nữ lặng lẽ ngắm nhìn con mình khôn lớn. Hai lần mang thai sau của ngươi đều là giả. Tiểu Tinh Linh mang thai, ta liền đem ngươi thị tẩm, thực ra là thôi miên khiến ngươi nghĩ như thế, sau đó cho ngươi uống một loại thuốc mang thai giả, trừ việc sinh ra một cục máu thì chẳng có gì hết. Cho nên ngươi mấy lần tìm cách phá thai đều thất bại. Tiểu Tinh Linh của ta ba lần vất vả sinh con mà chưa được một ngày ở bên con mình. Sau đó, vì yêu thương ta, vì giăng bẫy một con mồi lớn mà nàng tiếp tục lặng lẽ ở bên ta, hy sinh vì ta, cuối cùng, ta cũng đáp ứng nàng, giả chết rồi làm một Lão Bất Tử cùng nàng lưu lạc giang hồ, trước đó đã bí mật để lại một bức thư kể toàn bộ sự thật lại cho Thiên Nhi để hắn tự định đoạt.
Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác hãm hại các con ta, cũng may con ta phúc lớn mạng lớn, nếu không, ta thực sự không còn mặt mũi nào nhìn Tiểu Tinh Linh của ta nữa. Lần này trở về chính là muốn hạ màn kịch mà nam nhân của ngươi đã vất vả dựng lên từ hai mươi mấy năm trước, có thù trả thù, có oán trả oán.”
“Hay cho câu có thù trả thù, có oán trả oán.”
Hoa Đào công tử gằng giọng nhắc lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đã vằn vện tia máu tự lúc nào, hai tay xiết chặt thành quyền âm thầm vận công lực, càng nghĩ chuyện đứa con duy nhất của hắn còn chưa mở mắt đã bị giết chết thì càng phẫn hận, ngửa cổ rống lên.
“Nợ máu phải trả bằng máu, Vô Minh, mối thù hai mươi mấy năm trước, mối thù giết con, hôm nay ta bắt ngươi trả gấp đôi.”
Hoa Đào nhanh như chớp đánh về phía Lão Bất Tử. Lão Bất Tử đẩy nhẹ Tiểu Tinh Linh của mình về phía Vân Thuận Đế, vào thế chờ đợi đòn tấn công của Hoa Đào. Nào ngờ, Hoa Đào chỉ còn cách hắn vài bước chân thì liền đổi hướng, đánh về phía Phụng Phi Vũ. Chưởng lực như vũ bão, lần này xuất ra đến thành công lực, thế như chẻ tre lại đánh bất ngờ khiến không ai trở tay kịp. Tiểu Tinh Linh tái mặt định nhào đến thì đã bị Vân Thuận Đế nắm tay kéo lại.
Phụng Phi Vũ nhìn thấy một đòn tấn công trước mắt, vừa định cử động thì đã thấy ngón tay Hồ Thủy Linh nhẹ lướt trong lòng bàn tay mình, hắn ngạc nhiên nhìn nàng giây lát, ánh mắt rất nhanh chuyển sang tin tưởng tuyệt đối, gật đầu cười cùng nàng. Hoa Đào công tử thấy mình sắp rửa được cái hận giết con, vừa tấn công vừa hả hê rống lên.
“Đền mạng cho con ta.”
Hoa Đào công tử đang lơ lửng cách đất khoảng nửa mét, vẻ mặt vặn vẹo xấu xí, chỉ trong tích tắc thì tay sẽ hạ xuống ngay đỉnh đầu Phụng Phi Vũ. Nào ngờ, cả thân hình của hắn cứ thế khựng lại giữa không trung, trên lớp áo màu tím hằn lên những đường chỉ rất mảnh, chằng chịt ngang dọc, nháy mắt bộ trường sam tím liền nhuộm máu đỏ tươi. Hoa Đào công tử lúc này mới nhận ra trước mặt Phụng Phi Vũ là một lớp tơ trong suốt cực kỳ chắc chắn đã được Hồ Thủy Linh lúc tung mình lên không nhanh chóng kết thành, chẳng khác nào một cái mạng nhện giăng sẵn, chờ con mồi tự đúc đầu vào.
Hoa Đào công tử nhìn máu tươi thấm qua lớp vải thì hỏa khí bốc càng cao, giận dữ giãy giụa định thoát ra, nhưng càng cử động thì tơ lại càng quấn chặt, máu cứ thế càng nhuộm đỏ. Hồ Thủy Linh nhăn mũi làm mặt xấu chọc ghẹo.
“Hoa Đào với chẳng hoa héo, thứ này là tơ nhện vàng của Thanh Miêu, dùng trói ngựa còn được, huống chi một lão già đã xuống lỗ như ngươi.”
Hoa Đào đại danh lừng lẫy, võ công cái thế từng khuấy đảo giang hồ nay lại chẳng khác gì con nhộng, nằm trong lớp tơ mỏng chắc chắn được giấu trong thanh đoản kiếm của Hồ Thủy Linh gào thét rống giận, tiếng rống vang vang khắp Càn Khôn Cung. Hồ Thủy Linh chán ghét hừ mũi, búng tay một cái, quăng luôn viên thuốc đen đen mà nàng đã nhờ Hải Nguyệt bào chế từ trước. Hoa Đào trợn mắt nhìn nàng, một cảm giác bất an chợt dâng cao.
“Ngươi… ngươi đã cho ta thứ gì?”
“Chút xuân dược, rất nhiều Bách Độc, lại thêm chút máu của ta. Nói chung là tả pín lù, tác dụng thì dĩ nhiên chẳng khác gì Bách Độc, nhưng khi ngươi quằn quại đau đớn sẽ có thêm chút cảm giác ngứa ngáy mình mẩy, xuân tình rạo rực. Mà ngươi yên tâm, cái này không cần nữ nhân, tự xử vẫn được đấy. Còn thêm máu của ta thì… haizzz, cái này ta cũng không rõ, trong máu ta hiện có loại độc khác nhau, chưa thử qua, thôi cứ từ từ sẽ biết. Không sao.”
Hồ Thủy Linh nhìn Hoa Đào bị Doãn Trực cùng Doãn Thiên Chiêu mang đi chẳng khác nào đòn bánh tét, vẻ mặt nghĩ ngợi đôi chút rồi nói với theo.
“À mà quên, còn chút thuốc xổ nữa đó.” (Cat: đến khúc này chỉ có thể là hộc máu dùm Hoa Đào, quá bá đạo =)))
Những ai còn có mặt ở Càn Khôn cung đều đồng loạt quay lại nhìn nàng, mặt ai cũng đen như đít nồi. Nữ nhân này cũng đủ ranh mãnh, hành hạ người khác sống dở chết dở một cách từ từ như thế, cũng may chưa ai chọc cho nàng ta giận không thì hậu quả không biết ra sao.
Vân Thuận Đế sau đó nhanh chóng cho người thu dọn tàn cuộc, Triệu gia mưu đồ soán ngôi, thông đồng với ngoại bang, trước giam vào ngục chờ xử lý. Phi Tuyết tiếp tục cuộc sống đau khổ của mình, làm vật thí nghiệm thuốc cho Hải Nguyệt. “Di thư” của Khải Thụy Đế được đưa cho Đàm công công công bố rộng rãi trên toàn quốc, dập tan mọi nghi ngờ, ổn định lòng dân. Triệu Thái hậu bị phế truất giam vào ngục, chờ ngày phán tội. Hoa Đào bị cắt đứt gân tay gân chân, phế bỏ toàn bộ võ công, giao lại cho võ lâm nhân sĩ xử lý.