“Ta muốn nói chuyện riêng cùng Hồ tiểu thư, tất cả ra ngoài.”
Triệu Thái hậu chờ cho cung nữ mang điểm tâm cùng trà dọn lên mới chậm rãi ra lệnh. Y Y cùng Y Yên đưa mắt nhìn nhau, chần chừ chưa muốn ra ngoài thì đã thấy chủ tử ra hiệu. Hai nàng liền thi lễ rồi bước ra, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an khôn xiết.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận càng thêm phần băng lãnh khó dò, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều lần.
“Hồ tiểu thư, hôn sự này, ta không tán thành.”
Hồ Thủy Linh mặt không biến sắc, cúi đầu nhìn ly trà nóng ấm trong tay, chờ đợi. Triệu Thái hậu thấy nữ nhân kia vẫn một vẻ bình tĩnh thì nói tiếp.
“Nhưng hoàng thượng đã tứ hôn thì không thể thu hồi. Ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Ta đã tìm một tiểu thư gia đình danh giá cho Vũ Nhi, ta muốn ngươi tuyên bố từ bỏ vị trí chính phi, nhường cho nàng ấy, với thân phận của ngươi, ta nghĩ chỉ làm thị thiếp cũng đã rất vinh hạnh rồi.”
Hồ Thủy Linh ngẩng đầu nhìn vị Thái hậu trên cao, vẻ mặt vẫn một mảnh yên tĩnh như không, không vì những lời kia mà xúc động, cười khẩy một cái đầy mỉa mai.
“Thái hậu, chuyện đó phiền ngài nói với Vũ đi. Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn sàng nhường lại vị trí đó cho nàng kia.”
“Ta biết ngươi sẽ trả lời như thế. Được, ngươi đã rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy đừng trách ta vô tình.”
Bà ta vừa dứt lời, một luồng gió lạnh từ cửa sổ chợt thốc vào, một nam nhân cao lớn có khuôn mặt đầy sẹo rất dữ dằn đã sừng sững đứng cạnh Hồ Thủy Linh, đại đao trong tay lóe sáng những tia sắc lạnh. Nàng dù đã biết trước vẫn vờ giật mình một cái, vẻ mặt hoảng sợ hoang mang như thật.
“Thái hậu, ngài định làm gì ta?”
“Chỉ là tìm người thay thế ngươi thôi.”
Bà ta phẩy tay một cái, từ sau bình phong, một nữ tử yểu điệu bước ra, khăn lụa mỏng che ngang mặt, nàng bước đến trước mặt Hồ Thủy Linh, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng chậm rãi bỏ khăn che mặt xuống. Khuôn mặt kia giống nàng như đúc, nhưng vì đôi mắt âm hiểm mà trong thật hung ác đáng sợ. Ả cười mỉa mai, giọng nói cũng giống nàng đến , phần.
“Hồ tiểu thư, vị trí của ngươi từ hôm nay sẽ do ta đảm trách.”
“Ngươi… ngươi nghĩ ngươi có khuôn mặt giống ta, Vũ sẽ tin sao?”
“Chuyện này Hồ tiểu thư không cần lo lắng, ta đã cho người theo dõi ngươi suốt tháng qua, chất nữ của ta đã phải khổ sở chịu đựng đau đớn mấy tháng qua để có khuôn mặt giống ngươi, lại còn học cả cách ăn nói, đi đứng của ngươi, ta cũng không ngu ngốc để nàng cứ thế đối mặt với Vũ Nhi.”
Triệu Thái hậu cười đến yêu mị, nhìn thấy Hồ Thủy Linh bị dọa đến ngơ ngẩn mà càng thêm khoái trá.
“Chất… chất nữ. Triệu Lệ Chi.”
“Đúng, là ta.” Giọng nói của Triệu Lệ Chi vang lên, nàng ta xoay xoay thân hình giống Hồ Thủy Linh như thật, đắc thắng muôn phần. “Bắt ta chịu nhục nhã như thế, ngươi nghĩ ngươi sẽ được yên thân sao? Vị trí kia vốn là của ta, nay ta lấy lại cũng là lẽ hiển nhiên. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ yêu thương Vương gia thật nhiều, bù lại những gì ta đã làm với hắn trước kia.”
“Triệu Lệ Chi, con đàn bà rắn rết ngu xuẩn. Ta nguyền rủa ngươi chết không yên thân, ngươi nghĩ ngươi có thể sống an ổn dưới thân phận của ta, ta nguyền rủa ngươi, con đàn bà ti tiện, vô liêm sỉ, tiện nhân…”
Hồ Thủy Linh giận dữ trừng mắt, không quản nam nhân cầm đao khí thế bức người đang đứng cạnh, chỉ thẳng mặt Triệu Lệ Chi, chửi ầm ĩ cả lên, thực chất trong lòng cười đến nghiêng ngả, một màn kịch vẫn còn ở phía trước. Ánh mắt dữ dội của nàng khiến Triệu Lệ Chi bị dọa đến giật mình, ả lùi lại một bước về phía Triệu Thái hậu như tìm nơi che chở.
Nam nhân hung tợn vung đao lên, chuôi đao vào gáy Hồ Thủy Linh khiến nàng té ngã xuống đất ngất xỉu. Triệu Thái hậu phẩy tay bảo hắn lui ra, để Triệu Lệ Chi đổi áo với nàng rồi mới gọi hắn vào mang nàng đi, bà ta có chút chán ghét liếc mắt nhìn về Triệu Lệ Chi chỉ mới có chút chuyện đã bị dọa đến run lẩy bẩy, thật đúng là thứ vô dụng của nhà họ Triệu. Nhưng dù sao bà ta cũng là đang lợi dụng nàng, ánh mắt liền quay về vẻ ôn nhu.
“Lệ Chi, từ bây giờ ngươi sống với thân phận là Hồ Thủy Linh, làm gì cũng phải cẩn thận một chút, Phi Vũ không phải người dễ tin đâu. Chỉ cần ngươi sơ sót một chút, sẽ là họa sát thân. Những gì ta đã dặn ngươi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
“Lệ Chi đã nhớ, Thái hậu xin cứ yên tâm.”
--- ------ ------ ------ ------ ------
Hồ Thủy Linh cứ nằm im lặng trong buồng giam mờ ảo, hai mắt nhắm chặt, dưới chân lũ chuột vẫn không ngừng chạy qua lại. Bất giác, nàng mở miệng nói khẽ.
“Đã đến, sao còn chưa ra?”
Một tiếng cười ranh mãnh vang lên giữa không gian yên tĩnh. Từ trong bóng tối, Nhạc Vô Thường chậm rãi bước ra, toàn thân trên dưới một màu đen, trên lưng mang theo một cái bọc lớn, theo sau là một nữ nhân cũng mặc hắc y, tiếng cười là từ nàng mà ra.
“Tỷ tỷ, đã tỉnh?”
Hồ Thủy Linh chậm rãi ngồi dậy, nhìn cái bọc lớn sau lưng Nhạc Vô Thường.
“Hải Nguyệt, ngươi tới làm gì?”
Hải Nguyệt với khuôn mặt dịch dung khác của mình lách vào buồng giam ngay khi Nhạc Vô Thường vừa mở cửa, xua xua đám chuột dạn người đi rồi vui vẻ ngồi xuống lớp rơm khô cùng Hồ Thủy Linh, lắc lắc đầu tinh quái.
“Ta đi tham quan một chút. Không ngờ nha, bên dưới Phương Tĩnh Cung lại là cái buồng giam này. Cái cổng vào chỗ này, hồi xưa ta vẫn thường lén trốn ra chơi, bị mẫu hậu bắt gặp liền đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, giờ thì ta đã hiểu lý do.”
Hồ Thủy Linh nhìn Hải Nguyệt nhắc lại chuyện xưa mà như kể chuyện người khác, lòng có chút đau xót nhớ đến ngày bé cả Phụng Phi Vũ cùng Hải Nguyệt đều không có được sự yêu thương của mẫu thân. Hải Nguyệt dường như cũng hiểu nàng đang nghĩ gì, vội cười cười xua tay.
“Chuyện ngày xưa vô tình nhớ lại thôi. Không cần đau lòng a~”
Nhạc Vô Thường vác cái bọc lớn đi vào, quăng bịch một phát xuống đất, bên trong có tiếng rên khe khẽ truyền ra.
“Nhạc quân sư, nữ nhân kia sao rồi?”
“Môn chủ, nàng ta đã tỉnh lại, nhưng làm ra vẻ không nhớ gì cả. Vương Gia rất đau lòng, ngài vừa tâu lên hoàng thượng cho dời ngày thành hôn lại, bảo chừng nào vị hôn thê của mình nhớ lại thì mới tiến hành. Hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu.”
“Vậy sao?” Hồ Thủy Linh hơi nhíu mày suy nghĩ. “Không ngờ chàng lại làm như thế, kế hoạch của chúng ta đành thay đổi một chút vậy. Tạm thời không cần dùng đến thứ kia, ta sẽ ở lại đây một thời gian.”
“Môn chủ, vì sao?”
“Ngươi không thấy sao, “chờ đến khi nàng ta nhớ lại”, làm sao nàng ta nhớ lại được, dĩ nhiên phải đến đây hỏi ta rồi. Ta cũng không nên phụ lòng người khác, đã khổ sở biến đổi khuôn mặt chịu “xấu” đi một chút cho giống ta, lại còn kéo dài xương để cao bằng ta, dù sao cũng nên cho nàng ta vui vẻ đôi chút mới được.”
“Nữ nhân rắn rết đó, nếu không phải tỷ tỷ nói giữ lại mạng của ả, ta đã ra tay giết từ lâu rồi.”
Hải Nguyệt tức giận lên tiếng, nhớ lại hai tháng trước Triệu Lệ Chi đến tìm nàng nhờ biến đổi khuôn mặt thành giống với Hồ Thủy Linh. Hải Nguyệt khi hành tẩu giang hồ luôn dịch dung rất nhiều khuôn mặt nên rất ít người biết được khuôn mặt thật của nàng. Chính vì lẽ đó, khi Triệu Lệ Chi đến nhờ, nàng đã vô cùng ngạc nhiên, xét thấy phía sau chắc chắn có điều khuất tất, liền lén đến báo cho Hồ Thủy Linh. Không ngờ Hồ Thủy Linh chỉ cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho nàng cứ việc tiến hành.
Sau khi Triệu Lệ Chi đã biến đổi thành giống với Hồ Thủy Linh hoàn toàn, ả ta không những không trả tiền mà còn cho người giết Hải Nguyệt nhằm diệt khẩu. Cũng may mọi chuyện Hồ Thủy Linh đều đã dự liệu trước nên Nhạc Vô Thường đã dùng một cái xác giả thay thế. Hải Nguyệt thần y cũng vì thế mà mất tích đã hơn tuần nay.