Dược Na nhìn đám bạn học ai cũng có đôi có cặp, một mình nó lẻ loi ở đây. Tự nhiên lại cảm thấy tủi thân. Đứa bạn học nữ lúc trước luôn đối đầu, ganh tỵ với nó, hôm nay được thể, ôm lấy anh người yêu ở bên cạnh. Nhìn nó hỏ:
"Na, người yêu cậu đâu? Chưa đến hả, bọn mình chờ lâu quá"
Dược Na bối rối, không biết phải làm như thế nào. Nó cầm điện thoại, rồi trong đầu chợt loé lên suy nghĩ, nghĩ là làm, nó cất giọng nũng nịu:
"Anh hả, anh kẻ đâu rồi, em đang ở quán X, anh tới chưa, bạn bè em đến hết rồi, chỉ chờ có anh thôi đó" Rồi nó cúp máy cái rụp.
Hướng Ân nhìn lại điện thoại, rõ ràng là nhóc con, sao hôm nay tự nhiên lại đổi cách xưng hô như vậy. Từ sau hôm anh tỏ tình với nhóc, đây là cuộc gọi đầu tiên nhóc gọi cho anh. Có phải là nhóc đã đồng ý rồi không? (Nói sơ sơ chút về cặp này, sau một năm quen biết, nói chuyện và cãi nhau với Tiểu Na, thì anh Ân nhà ta đã có cảm tình với Tiểu Na. Ngày Dược Khải Minh và Vương Gia Hân kết hôn, sau khi lễ cưới kết thúc, Hướng Ân tranh thủ mượn khung cảnh lãng mạn của cặp đôi chính để tỏ tình với chị Na. Tiểu Na mặc dù có tình cảm nhưng lại ngại ngùng, không nói ra. Cho nên đó là lý do đến tận bây giờ khi bị bạn học nói khích, thì chị mới gọi cho anh Ân để cầu cứu, còn lời tỏ tình kia thì chị vẫn chưa nhận lời)
Tiểu Na ngồi ngóng Hướng Ân tới mà bồn chồn. Cô vẫn chưa đủ dũng khí để gặp lại anh. Gặp rồi cô không biết phải nói nào?
Còn trên đường, sau khi nhận được cuộc gọi của Tiểu Na, Hướng Ân nhảy vội vào trong xe, phóng đến địa chỉ mà cô nói.
Tại một quán bar.
Hướng Ân bước vào, cả người một thân đen, ngay cả áo khoác cũng đen. Bỏ qua mọi ánh nhìn ngưỡng mộ, ánh mắt đưa tình của con trai, ghen ghét, độ kị của đám con trai. Anh bước đến trước mặt Tiểu Na.
Bạn học trong lớp, nhất là cô bạn đối đầu với Tiểu Na, cũng phải ngước nhìn mà mê mẩn Hướng Ân. Tiểu Na vui vẻ đứng lên, tỏ ra thân mật khoác tay anh, giới thiệu với mọi người:
"Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai mình, làm phó giám đốc của Dược Thị. Còn đây là bạn học cấp ba của em."
Hướng Ân cũng phối hợp không kém, anh mỉm cười, đưa tay ra bắt tay họ.
Suốt cả buổi, mọi người hỏi gì Tiểu Na mới đáp lại, còn nếu không cô chỉ ngồi uống rượu. Hướng Ân thấy cô cũng ngà ngà say, thì ngăn cản. Tiểu Na cười, rồi cũng nghe theo anh. Không uống nữa. Ngồi im nhìn mọi người.
"Nhóc con, không ngờ múc say em lại nghe lời, ngoan ngoãn đến thế" Hướng Ân thầm nghĩ.
Cuối buổi, Hướng Ân trả tiền ăn uống. Mọi người nhìn Tiểu Na ghen tị có. Đố kị cũng có. Cũng phải thôi, có bạn trai như vậy thì ai chẳng muốn. Rồi tất cả các bạn học nữ trong lớp lại nhìn sang người yêu mình, người có ngoại hình một chút, thì gia cảnh lại không có quyền thế. Mà người có quyền thế một chút thì ngoại hình cũng không đẹp như Hướng Ân. Họ chán nản, đối với họ Hướng Ân là hoàn mỹ nhất và Tiểu Na có phúc lắm mới có bạn trai như anh.Trên đường về, Tiểu Na say mèm, Hướng Ân định lái xe đưa cô về thì cô lại khóc lóc không chịu, bắt anh phải cõng về nhà. Anh hết cách đành nghe theo lời của cô. Trên đươnhf về, Tiểu Na hát không ngừng, cũng chẳng hiểu cô hát cái gì, cô say khướt thế này, đem về nhà cũng muộn rồi chắc sẽ chẳng ai biết mà ra đón. Hướng Ân quyết định sẽ đưa cô về nhà.
Tại nhà Hướng Ân, Tiểu Na nằm trên ghế salon. Ôm lấy bụng, vừa ôm lấy bụng vừa nhăn mặt. Hướng Ân trở ra thấy cô như vậy thì lo lắng, chạy lại hỏi:
"Em sao vậy, đau ở đâu hả?"
Tiểu Na lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu, nửa mê nửa tỉnh, cũng tại cô uống nhiều rượu quá.
Hướng Ân khó hiểu:
"Em đau ở đâu phải nói anh biết chứ"
"Đau bụng" nói rồi Tiểu Na chỉ vài bụng, rồi lại nhăn mặt. Co người lại như để ủ ấm.
"Anh đưa em đi bệnh viện nhé"
Tiểu Na lắc mạnh, nắm lấy cánh tay anh, cô chỉ là đau bụng thôi.
"Em làm sao, phải nói rõ anh mới biết chứ" Hướng Ân mất kiên nhẫn. Còn Dược Na lại đỏ mặt, nhỏ tiếng nói:
"Bà dì đến thăm, nên em bị đau bụng" nói rồi cô cúi gẵm mặt xuống. Hướng Ân vẫn không hiểu, gãi gãi đầu:
"Bà dì em, đâu rồi"
"Không phải dì đó, là bà dì đó đó" càng nói lại càng đỏ mặt
"Dì đó đó. Là dì nào, anh chẳng hiểu gì cả"
"Là đến tháng đó" Dược Na bất quá hét lớn. Cô đã không muốn bói rồi, lại ép cô nói. Cô nói ra thì lại ngu ngơ chẳng hiểu gì. Đúng là tức chết mà.
"A! Là vậy sao, em cứ nói ra có sao đâu, được rồi, anh đưa em lên phòng nghỉ " Hướng Ân thánh thiện của chúng ta cuối cùng cũng hiểu ra, anh cười xoà. Bế Tiểu Na lên phòng.
Tiểu Na trong vòng tay anh, ấm lá, mơ màng lại thêm chút men say, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó, một người ngủ rất ngon lành, còn một người thì tay lại như cái máy, xoa lên xoa xuống bụng của ai đó. Giúp ai đó đỡ đau hơn. Hướng Ân cả đêm ngồi xoa bụng cho cô.
Sáng hôm sau, anh mới ngủ thiếp đi. Tiểu Na ngủ dậy, đầu đau như búa bổ. Khó khăn ngồi dậy. Chợt nhìn xuống dưới.
"Á!!!!!!!!!!!!!" nó hét ầm lên. Sao áo cô lại bị kéo lên hở bụng vậy này, còn cả ông chú đáng ghét kia nữa, ngang nhiên đặt tay lên bụng cô. Nghĩ đến đây, Dược Na chợt nổi da gà. Hướng Ân tỉnh dậy, thấy cô thù tươi cười.
"Em tỉnh rồi hả"
"Sao....sao...sao..tay ...anh lại....lại...để lên bụng tôi." Tay run run chỉ về Hướng Ân.
"Em bị đau bụng, nên anh xoa bụng cho em"
Dược Na nhớ lại tối hôm qua. Còn cả gọi anh tới quán bar, giới thiệu anh là bạn trai. Khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ thêm. Xấu hổ quá! Xấu hổ chết mất thôi.
"Nhớ lại chưa, hình như hôm qua ai nói anh làm bạn trai của người ta thì phải" Hướng Ân cười. Tiến lại gần phía Tiểu Na.
"A....ai..ai nói..đâu....đâu. Em...em...chẳng ...nhớ nhớ ...g...gì...gì...cả" nói rồi định đứng dậy.
Càng ngày Tiểu Na càng bị Hướng Ân tiếp lại về phía mình. Hướng Ân cười tà mị, cầm điện thoại bật lại đoạn nói chuyện tối hôm qua, cả lúc cô giới thiệu anh làm bạn trai cô trước mặt bạn học.
"Là em đã nói vậy!"
"Phải đó, là em thì sao" Tiểu Na cuống quá, mọi mà chẳng suy nghĩ "nếu anh thấy thiệt thòi, thì em làm bạn gái anh là được"
Thấy mình lỡ miệng, Tiểu Na im bặt, cúi đầu, khóc không ra nước mắt. Còn ai kia thì cười như được mùa, bỏ lại cho cô câu nói rồi xuống phòng:
"Nhận lời sớm thì có phải tốt hơn không, được rồi, bạn gái, em xuống đi, anh chuẩn bị bữa sáng cho em"
Và rồi, lại thêm một cặp đôi nữa.
Truyện đăng ngày /