Vương Tú hít một hơi thật sâu, rồi lấy đủ dũng khí gõ cửa phòng của cô.
Vương Gia Hân đang ngồi chơi cùng Tiểu Du, vui vẻ nói:
"Ai vậy, vào đi!"
"Là em.."
Vương Tú mở cửa nhìn cô đáp, cũng thay đổi cách xưng hô.
Gia Hân thấy Vương Tú chủ động xưng em thì cảm thấy vui không tả nổi. Cô cười, vui vẻ đáp:
"Ngồi xuống đi, em có chuyện gì sao"
"Em có chuyện muốn nói"
Cô cười nhìn Vương Tú, cuối cùng thì con bé cũng đã hiểu được mọi chuyện, cũng không còn ác cảm với cô, không coi cô là kẻ thù nữa rồi, chuyện này thật đáng chúc mừng:
"Chị đang nghe đây"
"Em xin lỗi"
Vương Tú dường như thay đổi thật rồi. Con bé đã không còn coi cô là tình địch nữa rồi.
"Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện"
Vương Gia Hân cười, đặt Tiêu Du xuống giường, rồi tiến lại ôm lấy Vương Tú:
"Tất cả đã qua rồi, không phải sao, với lại chỉ là hiểu lầm thôi, chị cũng chưa bao giờ oán trách em"
"Chị không giận em thật sao???"
"Không, em là em gái chị, sao chị có thể giận em được chứ"
"Chị nói thật" Vương Tú lau nước mắt, hỏi lại Vương Gia Hân. Cô ta không nghĩ cô sẽ tha thứ cho cô dễ dàng như vậy.
"Được rồi không nói chuyện này nữa, chị em ta làm lành với nhau thì là chuyện tốt chứ, sao lại khóc như này"
"Cảm ơn chị đã không giận em, bỏ qua cho em tất cả lỗi lầm"
Vương Tú ôm chầm lấy cô.
"Được rồi, em xem em làm Tiểu Du cũng khóc rồi này"
Vương Gia Hân ôm lấy Tiểu Du, dỗ dành:
"Con xem cô của con lớn vậy mà còn khóc òa, Tiểu Du nhìn xem này"
Vương Tú nhìn Tiểu Du, tò mò chạm thử vào bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh của Tiểu Du. Rồi lại lắc lắc cánh tay, chọc chọc vào má con bé.
"Em bế thử đi" Vương Gia Hân đặt Tiểu Du vào lòng Vương Tú.
"Em sợ lắm, con bé sẽ khóc đấy"
Tiểu Du nằm trong lòng Vương Tú lại mỉm cười, ngọ nguậy cái đầu rồi lại cười, Vương Tú vui vẻ hôn lên má con bé. giờ tối.
Tiểu Du vừa mới ngủ. Vương Tú nhìn Vương Gia Hân:
"Chị định sẽ kết hôn thật sao?, còn Khaỉ Minh thì sao, hai người không phải rất yêu nhau sao"
"Bọn chị chia tay rồi mà, có người đã từng nói hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu. Bây giờ nghĩ lại, chị thấy nó rất đúng"
Vương Tú nhíu mày:
"Nhưng Dược Khải Minh cũng yêu chị không phải sao, hai người yêu nhau vẫn tốt hơn là tình yêu chỉ một phía. Lúc trước em đã từng nghĩ chỉ cần chị không ở bên anh ấy, thì anh ấy. Sẽ để ý tới em, nhưng mà năm đã trôi qua, anh ấy vẫn còn rất yêu chị. Ngay cả một người như em cũng phải công nhận rằng anh ấy yêu chị đến phát điên rồi. Em cũng đã rút lui, để hai người về bên nhau, còn chị, đột nhiên lại quyết định kết hôn. Làm sao anh ấy chấp nhận được đây."
Vương Gia Hân nhìn Vương Tú, cô biết Vương Tú muốn cô suy nghĩ lại chuyện kết hôn nhưng mà chuyện đã như vậy cô cũng đã đồng ý kết hôn với Lã Tử Nam, mọi chuyện đã không còn thay đổi được nữa.
"Kết hôn không phải là cách tốt nhất để kết thúc tình yêu ấy sao. Mọi chuyện đã xảy ra chị cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy chị lại cảm thấy rất đau. Chị lại nhớ về những chuyện lúc trước"
"Yêu một ai đó sau đậm thì chị sẽ để ý đến tất cả những việc mà anh ta đã làm, chị sẽ để ý đến cả những chuyện đau lòng, những chuyện lúc vui như vậy càng chứng tỏ chị rất yêu anh ấy. Kết hôn với người không yêu chị sẽ sống hạnh phúc sao"
"Tú Tú, chị đã quyết định kết hôn rồi. Dù như thế nào đi nữa mọi chuyện đã không thay đổi được" ánh mắt cô mơ hồ. Cô không rõ mọi chuyện cô làm là đúng hay sai.