Tâm trạng sợ hãi, Vương Gia Hân vội vàng vơ lấy điện thoại ở bên cạnh, không do dự bấm ngay số của anh, đầu dây bên kia sau một hồi chuông cuối cùng cũng đã nhấc máy:
"Dược Khải Minh nghe!!" Anh vừa nghe vừa lật tài liệu, mà chẳng để ý tới số điện thoại gọi đến.
Chờ mãi mà không thấy người đáp trả, anh nhăn mặt giơ điện thoại lên xem người gọi: "Vợ Yêu"
Dòng chữ này, số điện thoại này đã lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy, anh vui mừng áp điện thoại, vội nói:
"Gia Hân!! Là anh, anh thật sự rất nhớ em, em ở đâu, trở về đi" anh nói một tràng dài, tay cô cầm điện thoại bắt đầu run rẩy.
Cô thấy hối hận khi đã gọi điện, giọng nói ấy vẫn như ngày nào, lạnh lùng nhưng tận sâu trong đó tình cảm anh dành cho cô, cô đều cảm nhận được.
Nước mắt chảy xuống mà không hay, cô run rẩy, tắt vội máy.
Cô bật khóc, cô không biết phải làm sao, cô cần anh nhưng khi nghe thấy giọng nói đó, tim cô laị đau nhói, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh anh và Vương Tú đang ôm nhau trước mặt cô.
Cô lại không đủ dũng cảm.
Cô muốn gặp con của cô ngay lúc này, khó khăn đứng dậy, cô từng bước đi đến phòng dành cho trẻ sơ sinh.
Lã Tử Nam cùng Lã Vân Nhi đã ra ngoài, cô một mình đến phòng trẻ, vừa đi trong đầu cô không ngừng vang lên giọng nói của anh khi nãy.
Rốt cuộc thì cái khái niệm, thời gian sẽ lãng quên tất cả là sai, cô cứ nghĩ cô đã quên được anh nhưng không cô vẫn còn rất yêu anh. Còn nhiều hơn trước.Con gái của cô, đứa con bé bỏng, chắc hẳn con phải đau lắm, mẹ phải làm gì bây giờ, mẹ không đủ can đảm để gặp ba, mẹ phải làm gì đây.
Vương Gia Hân ngồi sụp xuống mặc kệ việc động chạm vào vết mổ, cô gục mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Một mình đi, lại một mình về phòng, cô như người mất hồn,rồi chợt cô nhớ ra, Dược Khải Minh cũng có em gái.
Cô vội lấy điện thoại, gọi cho tiểu Na. Nói chuyện với anh thì cô không đủ can đam nhưng nếu nhờ Dược Na thì tiểu Na cũng sẽ hiểu cho cô, mà sẽ không nói với anh.
"Tiểu Na, là chị" Cô nói.
"Chị Gia Hân, đúng là chị rồi, chị đã đi đâu vậy, bây giờ chị ở đâu?" Dược Na sốt sắng hỏi.
"Chị có chuyện muốn nói, em đừng nói với anh em được không???" Vương Gia Hân nói.
"Chị ở đâu, em sẽ đến" Tiểu Na hỏi.
"Chị ở Mỹ, em sang với chị được không, đừng nói với anh ấy!!!' Vương Gia Hân nức nở. Bây giờ cô rất rối, cô không biết phải làm gì.
"Chị chờ em, em sẽ sang bên đó ngay, chị đừng khóc" Tiểu Na khuyên nhủ cô, vừa nói vừa vơ lấy túi xách ra khỏi công ty.
Về đến nhà, chẳng nói chẳng rằng con bé với ngay lấy hộ chiếu, chuẩn bị hành lý, vừa làm vừa tranh thủ nói với bà Dược:
"Mẹ à, bạn con bên Mỹ xảy ra tai nạn, con sang đó chăm sóc cô ấy, mẹ đừng lo lắng nữa"
"Bạn con, sao lại ở bên Mỹ?" Bà Dược gặng hỏi.
Dược Na ôm lấy bà, nũng nịu:
"Mẹ à, bạn con vừa sang đó tháng trước, giờ bị tai nạn, con lại không đi thăm" Tiểu Na giải thích.
"À, mẹ này, chuyện con sang đó mẹ đừng nói với anh hai nha" nói rồi cô nịnh hót hôn lên má bà Dược.
"Con sang đó, phải biết chăm sóc bản thân, nếu không thì mẹ sẽ sang đó, nghe chưa" Bà Dược cẩn thận dặn dò.
"Con biết mà, bây giờ con phải đi gấp, ba mẹ anh hai ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ, con đi đây"
Nói rồi, nó chạy ra khỏi nhà, lên taxi nhanh chóng ra sân bay.
Ở Mỹ, Dược Na gọi điện cho cô thì nghe được tin cô đang trong bệnh viện, nó lo lắng, vội vàng đến bệnh viện.
"Chị Gia Hân, sao chị lại ở bệnh viện"
Vừa bước vài phòng, tiểu Na nói vội không ngờ lại thấy Vương Gia Hân đang ngồi trên giường bệnh lặng lẽ khóc.
"Chị sao vậy??? Đừng khóc nữa" Tiểu Na chạy lại ôm lấy cô.
"Nói cho em biết đi"
"Không có gì, chị dẫn em đi gặp một người" nói rồi cô lấy tay lau đi nước măt, bây giờ cô phải thật mạnh mẽ.
Cô xoay người định bước xuống giường, thì tiểu Na vội ngăn lại:
"Chị cẩn thận, để em đi lấy xe lăn"
Vương Gia Hân phì cười, cô thế nào mà lại quên mất chưa nói với tiểu Na rằng cô đã có thể đi lại.
"Tiểu Na, chị đi lại được rồi, không cần phải ngồi xe lăn nữa" cô mỉm cười, nói.
"Cái gì, chị đã đi lại được rồi sao, vậy mà em cứ tưởng..." Tiểu Na vui mừng nói lớn.
"Sao chị lại ở bệnh viện"
Tiểu Na ôm lấy cô, không cẩn thận đã chạm vào vết mổ, khiến cô đang cười chợt nhăn mặt lại.
"A....." cô kêu khẽ.
"Em xin lỗi, chị bị sao không"
"Không sao, chỉ chạm vào vết thương mới mổ thôi" Vương Gia Hân cố gượng cười, không muốn Tiểu Na phải thêm lo lắng.
"Chị dẫn em gặp một người" Nói rồi, cô đứng dậy, từng bước, từng bước thật chậm dẫn Tiểu Na đến khu chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt.