Vương Tử Hà được đưa lên tầng , lúc này nàng đã đội lạp nên không ai thấy thêm khuôn mặt của nàng. Vậy thì dễ không bị phiền phức về sau hơn, trong những thời gian này nàng nên làm ''yếu'' thì hơn bởi thân thể này quá yếu cần , tháng mới có thể khôi phục cường đại lại được.
Lúc này, bên trong căn phòng trang nhã của Lôi Căn Đài. Một bạch y nam nhân đang ngồi thưởng trà, lúc này Vương Tử Hà đi vào vừa lúc mắt nhìn nhau hai người cùng không phản ứng gì cả. Tiểu nhị thấy thế bèn lên tiếng: '' Chủ tử đây là Dương Cận Tranh công tử.'' Dương Cận Tranh là tên nàng mới đặt ra để thuận tiện hơn.
'' Tại hạ là Triệu Lôi Phàm, hân hạnh được gặp các hạ.'' Triệu Lôi Phàm thanh âm không nhanh không chậm mềm mại êm tai.
Vương Tử Hà đánh giá hắn: thân cao gầy tôn lên vẻ thanh nhã của y, mắt phượng rủ xuống, làn do trắng noãn, môi mỏng hồng phớt, đôi mày nhợt nhạt trang nhã điểm tô thêm vẻ đẹp như trích tiên. Lúc này nàng mới mở miệng:
'' Tại hạ Cận Tranh.''
Triệu Lôi Phàm cũng trên dưới đánh giá nàng: mắt phượng, môi mỏng chúm lại, làn da trắng hơn cả tuyết cứ như không bị lẫn bởi tạp chất, lông mày thanh tú. Người trước mặt vạn phần cao lãnh mà uy vũ, so với nữ tử thì đẹp hơn cả bảy, tám phần. Hắn nhìn ngay phía trên bụng dưới cổ thấy nhô ra mộng vùng nhỏ. Có ngực a-! ( cho anh like về độ soi + biến thái)
'' Mời ngồi, còn ngươi lui ra ngoài.''
'' Dạ, chủ tử.''
Khi trong phòng chỉ còn người lúc này Triệu Lôi Phàm nhàn nhạt: '' Hôm nay tận mắt chứng kiến tài nghệ của công tử quả là có phúc a.''
'' Lôi chủ quá khen, ta không biết tiền thưởng của ta sao rồi a.'' Vương Tử Hà nói thẳng vào trọng tâm, phải a nàng đang thực rất cần tiền.
Thấy vậy Triệu Lôi Phàm tựa tiếu phi tiếu trả lời: '' Ân, các hạ hôm nay đánh thắng đệ nhất cao thủ của lôi đài chúng ta nên được thưởng vạn lượng hoàng kim.''
'' vạn lượng hoàng kim.'' Vương Tử Hà nhíu mày khó tin. Không thể nào phủ nhận nơi này là lôi đài lớn nhất kinh thành nhưng cũng không ngờ lại giàu có như vậy. Nhưng thế cũng tốt!
Thấy Vương Tử Hà nhíu mày không nói, Triệu Lôi Phàm phì cười: '' Chê ít?''
'' Không, ta sẽ lấy được ngay bây giờ?''
''Ân.''
Nói xong hắn sai người ghi hóa đơn xong có hỏi nơi nàng ở để tiện giao nhưng nàng một mực cự tuyệt làm hắn không ngoài dự đoán nhưng cũng không nói gì. Hắn dường như đã tìm được một '' nữ nhân '' thú vị.
Vương Tử Hà chắp tay cáo từ xong phóng nhanh ra ngoài, nàng mục đích chính đi đến tiệm bán trang phục chọn đại một bộ màu bạch có hoa văn là bươm bướm nhỏ rất trang nhã. Song một hơi đi về phủ, lúc trở về nàng thấy Lục Ngôn đi đi lại lại liền nhíu mi hỏi: '' Ta sắp chóng mặt rồi này.''
Lục Ngôn thấy nàng về hớt hải chạy lại, điệu bộ gấp rút nói: '' Tiểu thư, lúc nãy Đại phu nhân tìm người nhưng nô tỳ đã nói là tiểu thư không khỏe nên không thể đi. Nô tỳ có gắng ngăn lại thì...'' Nói tới đây Lục Ngôn cúi đầu không nói. Vương Tử Hà thấy trên mặt nàng bị một dấu tay lớn in trên mặt, hẳn là bị Thẩm Như Mị đánh. Nàng thấy vậy liền như có như không nói: '' Được rồi, ngươi làm tốt lắm .'' Đụng đến nàng thì không sao nhưng đụng tới người của nàng thì sẽ phải trả giá.
Trước đêm trước ngày Hội Thưởng Hoa, Vương Tử Hà trà trộm vào phòng của Vương Thẩm Ngư song thoa bột ngứa do nàng tự chế lên y phục dự tiệc của nàng ta rồi liền rời đi: '' Coi như đây là món quà ta tặng.''