Hắc Lang ngồi trong thư phòng. Hắn trầm ngâm nhìn vào mảnh vải đen trong tay. Đêm qua hắn đã đến rừng trúc ngoại thành.
Kim Lôi Thạch là một loại thần khí có lôi tính mạnh. Khả năng thâm nhập cũng rất mạnh, nó được coi là một trong nhất thần khí khống chế mạnh nhất mà hắn thu được tính đến thời điểm hiện tại.
Kim Lôi Thạch khi thâm nhập sâu vào huyết quản của vật chủ sẽ lập tức liên kết với chủ nhân. Đêm qua hắn đã phát hiện ra điều đó. Nữ quái kia mất tích đã một thời gian. Nhưng hắn không vội vàng truy tìm cô ta. Vì hắn cũng muốn thử xem thần khí kia có thật sự hoạt động hay không.
Đêm qua sau khi Vũ Thanh Thanh trở về một canh giờ. Cơ thể hắn cũng mơ màng cảm nhận được sự khác thường. Cổ tay hắn chạy dài những đường vân máu muôn hình vạn trạng. Hắn có thể nghe thấy âm thanh đau đớn của cô ta trong đầu. Cô ta sắp phát điên rồi.
Hắn lại cười trong vô thức, kì diệu đến vậy sao. Nữ nhân kia rốt cuộc cũng lộ diện rồi. Đêm nay trăng lại tròn. Giữa tuần trăng là thời điểm thuận lợi nhất cho việc đột phá nhân phẩm. Phá giới của hắn đã lên đến tầng . Vấn đề của hắn chỉ còn là thời gian mà thôi. Hắn thật sự không tin vào khái niệm thần tiên yêu quỷ. Hay sự trường tồn của vạn vật. Đối với hắn không có gì là mãi mãi. Cuộc sống của một con người mà nói là vô cùng ngắn ngủi. Chỉ tiếc rằng năm xưa hắn đã quá ngu muội. Lãng phí cả một khoảng thời gian dài cho việc trốn chạy thực tại.
Võ thuật, thần thuật, thần khí. Đến tận bây giờ hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn. Thứ hắn tin tưởng nhất chính là đôi mắt mình. Cho nên nếu thật sự yêu nữ kia không là con người hắn cũng phải tận mắt nhìn thấy cô ta.
Đêm hôm đó, hắn cùng một toán ám vệ rời khỏi thành. Rừng trúc hoang vắng bóng trăng phủ. Lân tinh chạy dài dưới nền đất ẩm ướt ẩn dật như hàng vạn tinh linh nhảy múa. Hắn bước đi chậm rãi trong khoảng không gian đêm tối. Chỉ còn ánh trăng rọi, từ xa vạng vọng lại tiếng gió giật cùng những âm thanh bạo kích. Hàng vạn cây trúc nổ tan tành. Bóng đen nữ tử thoăn thoắt ẩn hiện điên cuồng trút cơn cuồng nộ. Cô ta giống như biến mất vào hư không rồi lại đột nhiên xuất hiện gần đó. Cho đến khi hắn tiến đến gần hơn. Thứ hắn nhìn thấy là tấm lưng cao gầy cô độc. Cùng thứ khí chất kinh người tỏa ra từ cô ta. Nội công mạnh đến mức bao phủ lấy cơ thể cô ta trong một quầng sáng chói mắt.Đây là thứ hắn đã từng đọc được trong cuốn bí thuật năm đó.
" Kết Giới "
Trong chớp mắt cô ta lại biến mất vào hư không một lần nữa. Thứ còn sót lại lúc này chỉ là một mảnh vải đen. Hắn đã truy đuổi cả đêm. Lật tung rừng trúc cũng không thể tìm thấy. Cô ta thật sự không còn là một nữ quái nhân. Đến giờ phút này hắn càng trở nên tò mò. Sự hiếu kì liên tục dày vò tâm trí hắn.
- Vương gia, Vũ Gia tiểu thư cáo bệnh, thời gian thăm khám sẽ rời lại hai ngày.
Hắc Lang khẽ nắm chặt lấy tấm khăn trong tay, trong tâm thức hắn khẽ run lên. Giống như chính hắn đã phát hiện ra một điều gì đó. Trong đáy mắt lạnh kia lại mang theo một ý cười sâu sa. Trùng hợp như vậy e là trên đời này chẳng thể xảy ra. Hắn hướng về phía cận vệ khẽ gật đầu. Đồng thời tiếp tục ra lệnh. Để ép cô ta lộ diện hắn phải làm nhiều điều khủng khiếp hơn nữa. Hắn hướng tầm mắt về nữ nhân Bội Khương đang nằm bất tỉnh trong đau đớn kia
- Lập tức làm cô ta tỉnh dậy, đem cô ta ra đánh gãy hai chân.
Cận vệ của hắn thoáng giật mình. Chính bản thân hắn không thể hiểu nổi, chủ tử của hắn tại sao phải làm ra việc ác độc như vậy. Nữ nhân này đã làm ra tội tình gì. Tuy tâm can đã bị áp lực đè nặng nhưng hắn không có lựa chọn khác. Ngay khi mệnh lệnh vừa dứt. Bội Khương bị hắt nước cho sộc tỉnh. Đau đớn từ hai tay đã không còn rõ ràng nữa. Nhưng cô tột cùng sợ hãi. Thứ cuối cùng cô nhìn thấy là ánh mắt lạnh như băng của Hắc Lang sau khi rời khỏi căn phòng.
Ngay lúc này tại Vũ Gia phủ, Ôn Nhiên Thần vẫn đang vận khí thiền định. Huyết sen sau tấm lưng ngọc vẫn nở rộ ngày một lan rộng, huyết sắc càng ngày càng đậm. Mồ hôi thấm ướt y phục bằng lụa. Cô nghe tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Vũ bước vào trong, giọng điệu đã mang bảy tám phần kích động.
- Tiểu thư... Hắc Nhị Vương lại tiếp tục hạ lệnh... Đánh phế hai chân của Bội Khương.
Ôn Nhiên Thần từ từ mở mắt. Thần sắc lạnh đến mức toàn thân đều như tỏa ra hàn khí. Một nắm tay đã đập mạnh lên bàn trà bên cạnh. Bàn gỗ kia bị lực đánh gãy làm đôi. Toàn bộ ấm sứ đều rơi vỡ. Khóe môi cô khẽ nhếch lên. Nếu hôm nay cô không giết hắn ta. Thì cô chính là có lỗi với tất cả con dân của Phù Vân tộc.
Tiểu Vũ lập tức run rẩy. Thứ sát khí kia lại tỏa ra một cách đáng sợ. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy run sợ đến mức này. Một người luyện võ từ nhỏ như cô chưa từng gặp loại nội lực nào cường đại như thế. Chỉ trong chớp mắt, cô đã không còn nhìn thấy tiểu thư đâu nữa. Tâm can đột nhiên trở nên hoảng loạn. Phải lập tức cấp báo cho Chủ Tử.
Ôn Nhiên Thần vốn đã tìm ra được thuốc dịch dung mới. Bản thân lại thêm một phát hiện chính từ thần lực nằm bên trong cơ thể mới là nguyên nhân duy trì lớp dịch dung. Khuôn mặt xinh đẹp được thay thế bởi lớp dịch lỏng mà trở nên biến dạng thành dung mạo xấu xí đến dọa người. Chiếc roi da được tước từ da của hai con hổ mang chúa cách đây một thời gian cuốn lấy hàng vạn cây ngân châm giống như xương sống của Thiên Xà.
Bộ hắc phục quen mắt, cùng lớp khăn đen che đi toàn bộ gương mặt. Thân thủ nhanh thoăn thoắt bỏ qua dàn trận thiên la địa võng nguy hiểm ở tiền viện chạy dài vào sân trong mà ngay giờ phút này đã đứng trên thanh xà ngang trong đại điện. Ánh mắt xanh bạc kia một lần nữa sáng quắc trong bóng tối kèm theo sát khí dày đặc bao phủ căn phòng. Nhiều ám vệ phát hiện ra kẻ lạ mặt trong gian phòng từ lớp ẩn thuật xuất hiện hướng đao chém tới kẻ kia.
Trong đó có nhiều kẻ đã kịp nhận ra đôi mắt xanh bạc lạnh lẽo kia mà vô thức lùi lại.
- Hộ giá Vương Gia, không cho phép cô ta tiến vào Hậu điện.
Ôn Nhiên Thần từ sau lưng rút ra sợi roi da, âm thanh vun vút cùng tiếng lạo xạo của ngân châm phát ra trong không khí. Thứ vũ khí quái quỷ gì thế kia. Bọn chúng khẽ thốt lên trong sợ hãi, tốc độ của thứ vũ khí kia cùng lực âm thanh vùn vụt trong không khí kia cũng đủ biết kẻ sử dụng nó sức lực cường đại đến mức không thể đo lường.
Bọn chúng đã biết trước kết quả của trận chiến chỉ là chúng không nghĩ chúng lại bị giết nhanh đến như thế. Hàng trăm hố bẫy cùng tầng lớp phòng thủ được ám vệ hậu thuẫn bị nữ nhân áo đen phá tan tành.
Âm thanh chết chóc vang vọng toàn bộ dinh phủ. Nữ nhân chưa đầy ba khắc sau đã có mặt tại Hậu điện. Sợi roi da trên tay đã đỏ thẫm máu người. Đôi mắt sắc lạnh không còn biểu cảm. Hôm nay cô nhất định phải giết hắn ta. Cơn phẫn nộ cùng áp lực đè nặng trong cơ thể tiếp tục tấn công tiềm thức. Cơ thể nữ nhân cũng nhận lấy không ít thương tích. Nhưng một chút đau đớn cũng không thể cảm nhận.
Hắc Lang bước ra khỏi Bạch Phòng. Khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh đến mức giống như một vị trích tiên vừa hạ phàm. Ánh nhìn chán ghét cùng hận thù của nữ nhân trước mắt vô tình làm hắn thấy thống khổ. Kim Lôi Thạch khi gặp chủ nhân lập tức phản ứng mạnh mẽ. Nữ nhân trước mặt vài giây trước còn hiên ngang trừng hắn. Ngay lúc này đã bị sức mạnh của Kim Lôi Thạch khống chế không một kẽ hở. Toàn thân cô ta quằn quại dưới đất lạnh. Đây rõ ràng là điều cô ta đã vô tình bỏ quên trong cơn tức giận.
Cô ta rốt cuộc cũng không thể che giấu được thân phận của mình nữa rồi.