Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

chương 28: ngũ vương gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"A Thiết, chúng ta là chỗ quen biết ta mới tin tưởng người, sao người lại có thể lật lọng như vậy từ hai lượng lên hai mươi lượng. Trương bá vừa nói vừa khóc, hắn xem như đã tin nhầm người, người này nhìn bể ngoài phúc hậu không nghĩ lại gian dối như vậy. "Không cần nói nhiều người không có bạc lão tử mang nặng đi." Nói rồi hắn lại muốn kéo cô nương kia di. “Không, thả ta ra, ta không đi với các người." Cô nương kia không biết lấy sức mạnh từ đầu ra vùng vẫy đầy A Thiết ra chạy tới chỗ Hoàng Ngọc Nhi. Mọi người đều chỉ bu quanh xem không ai lên tiếng “Cô nương, cứu ta, ta không muốn vào thanh lâu. giúp nàng chỉ có cô nương này đứng ra vì nàng nói chuyện, nàng tin tưởng cô nương có thể giúp mình.

A Thiết định bắt nàng lại thì bị Hoàng Ngọc Nhi bắt lấy cánh tay hắn gió chân đá thẳng lên cắm hắn khiến hắn đau đớn ngã xuống đất.

Sau khi định hình được bị nữ nhận đánh hắn tức giận đứng lên định đánh trà thì Hoàng Ngọc Nhi lại nhanh hơn đạp vào chỗ hiểm của hắn.

Tên kia đau đớn quát lên, “Hai người còn làm gì mau bắt nàng ta lại."

Hai tên đi cùng A Thiết thấy vậy nhào qua tinh bắt nàng thì bị nàng đấm cho mỗi tên một phát vào mắt, bọn chúng đơ người định đánh lại thì lại bị nắng tung ra một cú đáp cả hai choáng váng lùi lại phía sau, cả hai liếc mắt nhìn nhau rút đoàn đao trong người ra đi về phía Hoàng Ngọc Nhi, nàng nhìn hai tên nam nhân, nhắm tên bên phải cười khẩy một tiếng xoay một vòng đá vào bàn tay đang cầm đoàn đạo của hắn, tên kia bị đau làm văng đoàn đao ra.

Đúng lúc này nàng lại quay người lại năm cánh tay của tên kia "A" một tiếng vật hắn xuống. Nhân lúc nàng không để ý A Thiết ở đằng sau ánh mắt trở nên ác liệt hắn nén đau đứng dậy nhanh chóng đi tới túm lấy tóc của Hoàng Ngọc Nhi. "Mẹ nọ, ả đàn bà khốn kiếp, dám đánh lão tử” Vừa nói tên A Thiết vừa giật ngược tóc nàng ra sau,

Ủy Thiên và Song Miêu ở trong đầu hẻm hai mắt nhìn nhau, “Chúng ta có nên ra tay cứu nàng ta không.

Từ lúc Hoàng Ngọc Nhi ra khỏi phủ bọn họ đã luôn theo sau nàng, cũng chứng kiến những cú đá của nàng, hai người lúc đó điếng người nhìn nhau, vì vương phi này từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy, tay không đánh người, lại còn là nam tử hán cao to hơn nàng.

Khi nhìn thấy nàng bị giật tóc, hai người lại phân vân nhìn nhau không biết có nên tương trợ không, dù sao nàng cũng là vương phi.

Bên kia bị giật tóc bất ngờ, Hoàng Ngọc Nhi cũng không hoảng loạn nàng hạ thấp trọng tâm xuống giờ đối phương bè tay hắn rồi giơ tay còn lại ra tát hắn tay phải lên xoay chân về phía sau khóa hai tay của một phát, sau đó đạp vào khủy chân của hắn.

Không nghĩ như vậy nàng có thể phản kháng A Thiết trố mắt nhìn nàng, hai người trong hẻm cũng ngạc nhiên không kém, bọn họ nuốt nước miếng nhìn nhau. “Nam nhân mà kéo tóc nữ nhân, ti bì." Vừa nói Hoàng

Ngọc Nhi lại đã cho hắn thêm một đạp nữa. Lại không biết ở phía sau có một tên cầm lấy đoàn đạo phí về phía nàng, vì không để ý Hoàng Ngọc Nhi bị đoản đao xẹt qua cổ.

Hoàng Ngọc Nhi bị đau sở lên cổ thấy máu chảy nàng tức giận trừng tên kia, lại bị tên còn lại siết cổ không cho nàng phản kháng.

Tên A Thiết kia thấy vậy cười lớn, “Hahaha, lão từ xem nữ nhân người làm sao phần kháng.

Tiểu Mai ở bên cạnh hoảng sợ kêu lên, "Vương phi, các người to gan, mau thả vương phi nhà ta ra

Tên A Thiết nghe vậy cũng không quan tâm ngược lại nhìn Tiểu Mai cười đều, “Nha đầu người nói nàng là vương phi sao, hahaha, nàng nếu là vương phi lão tử ta sẽ là vương gia, hừ.

Tiểu Mai nghe vậy tức giận, “Ngươi, ngươi dám làm gì vương phi, vương gia nhất định sẽ không tha cho ngudi." “Vậy sao, vậy kêu vương gia nhà người tới đây, lão tử cũng muốn xem vương gia nhà người thế nào." “Tránh ra, ở đây xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên giọng nói của một nam nhân cất lên, vô cùng có uy lực.

Toàn thể mọi người đều ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đứng trước một có xe ngựa sang trọng, mọi người nhìn xe ngựa kinh sơ nép vào hai bên đường, lại nghe bên trong phát ra một giọng nói trầm thấp. mủy Long, phía trước có chuyện gì?"

Ủy Long chưa kịp nói gì Tiểu Mai đã chạy đến trước xe ngựa vừa khóc vừa nói: “Vương gia người mau cứu vương phi nha, vương phi sắp không xong rồi."

Mạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa nghe Tiểu Mai nói nhíu mày cũng không bước xuống xe ngựa chi hỏi: “Nàng lại làm cái gì?"

Tiểu Mai nức nở không nói nên lời, Ủy Long lại nói: "Vương gia, vương phi bị một nam nhân kìm cổ

Nghe vậy Mạc Thanh Hàn vạch rèm bước xuống xe ngựa, đi tới, mọi người nhìn nam nhân uy thế mười phần đi tới không khỏi tránh né một bên.

A Thiết nhìn nam nhân đi tới cũng có chút e dè hỏi, “Các người là ai?" “Người không đủ tư cách hỏi bổn vương là ai." Thanh âm lạnh lẽo của Mạc Thanh Hàn vang lên, ảnh mắt hắn lại nhìn Hoàng Ngọc Nhi bị tên kia siết cổ, sắc mặt âm trầm. “Thả nàng ra." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện .net

Tên kia nghe giọng nói này có chút run sợ tay có chút thả lỏng nhưng vẫn không thả, hắn nhìn A Thiết không thấy đại ca mình nói gì cũng không dám buông Hoàng Ngọc Nhi ra. Nhân lúc này nàng đạp một phát vào chân hắn đẩy mạnh hắn xuống. “ɖâʍ siết cổ lão nương, muốn chết." Hoàng Ngọc Nhi lại đánh hắn mấy phát đến khi mệt mới dừng lại.

Mạc Thanh Hàn không nghĩ nữ nhân này lại mạnh bao như vậy, hắn lại lên tiếng: “Hoàng Ngọc Nhi, người đang làm cái gì." “Vương gia, người đến thật đúng lúc, bọn họ muốn bắt dân nữ bán vào thanh lâu." Hoàng Ngọc Nhi liếc mắt nhìn hắn, khi nghe thấy giọng hẳn không hiểu sao năng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Thanh Hàn nhìn nàng một lượt vẫn chưa nói gì, thấy vết máu trêи cổ nàng hắn mới lấy ra một lọ kim sang dược đưa cho nàng, “Bôi vào." "Chỉ là vết thương nhỏ thôi không đáng ngại." Hoàng Ngọc Nhi chỉ thấy hơi đau chút thôi cũng không có gì nghiêm trọng nhưng Mạc Thanh Hàn lại không tha, đôi mắt hắn như chim ưng nhìn chăm chăm năng khiển nàng không còn cách nào mở lọ sang được ra lung tung bội vào trêи cổ.

Ủy Long đứng bên cạnh trợn mắt nhìn, vương phi người có biết lọ sang dược này quý như nào không người cứ thể bồi hết nửa lọ không sợ lãng phí sao, hắn nhìn mà tiếc hận.

Lúc này Mạc Thanh Hàn mới mở miệng hỏi: "Nói đi, ở đây có chuyện gì?" “Bọn họ cho lão bá này vay nặng lãi, lão bá không có bạc trả bọn hắn liền bắt nữ nhi của hắn đi, muốn bán vào thanh lâu.” Hoàng Ngọc Nhi thanh lãnh nói.

Mạc Thanh Hàn nhìn một giả một trẻ, lại nhìn đám hỗn tạp này lạnh giọng nói: “Ủy Long, xử lý đi, đưa hết vào Hình bộ" "Bò lão từ ra, các người là ai dám bắt lão tử" A Thiết bị Ủy Long bắt lấy la oai oái.

Ủy Long mặc hắn kêu, nói: "Hừ, Ngũ vương gia ở đây còn dám lớn lối, muốn nói gì đến Hình bộ nói." "Cái gì, Ngũ vương gia, không thể nào. Lúc này A

Thiết mới hoảng sợ kêu lên, hắn không nghĩ nam nhân cao quý này là Ngũ vương gia, Ngũ vương gia là ai chứ, là người quản lý Hình bộ, một khi vào đó nhất định sẽ rất thê thảm. "Vương gia tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không thấy núi thái sơn, tiểu nhân.." A Thiết chưa nói hết Mạc Thanh Hàn đã không còn kiên nhẫn, hắn ra lệnh, "Mang di."

Truyện Chữ Hay