Bảy ngày sau…
“Như thế nào?”
“Cái gì như thế nào? Ngươi đều đã thấy rồi a.” Nàng trả lời cũng không thèm quay đầu lại.
Trời đang rất là nóng, đầu nàng đội một cái nón che phủ cả khuôn mặt, cực khổ vất vả dang nắng gieo hạt trên mảnh đất trống kia, còn kiêm luôn cả việc nhổ cỏ tưới nước; Đại lão gia hắn thì ngồi chễm chệ ở đình trúc thong thả uống trà hóng mát, lâu lâu lại lên tiếng làm phiền nàng – bảy ngày vừa qua, hắn mỗi bữa đều như thế cả, nộ khí trong lòng nàng ngày càng dâng lên dữ dội, chỉ muốn bay vào đạp cho hắn một cước.
“Bổn vương đang hỏi ngươi, mấy chồi cây đó sẽ không có vấn đề gì chứ? Đúng không?” Hắn ngồi phía sau không ngừng đặt câu hỏi.
Ngươi cũng có mắt, sao không tự mình xem đi? Nàng thật là muốn quay lại nói thẳng vào mặt hắn như thế, nhưng chỉ ngại tính mạng của bản thân đang nằm trong tay hắn, bởi vậy nàng nén uất ức đáp lời, “Cửu gia yên tâm, ta đều đã điều chỉnh qua cấu tạo và tính chất của đất đai, cũng như thủy lượng, hơn nữa mấy ngày vừa rồi đều trời khô nắng ráo, đối với sự sinh trưởng của tân la diệp thật chỉ hữu ích chứ không tổn hại, nếu cứ tiếp tục chăm sóc như thế, sẽ mau chóng tới lúc thu hoạch.”
Trên thực tế, nàng đã kiểm tra qua tính năng của đất ở nơi này, phát hiện loại cấu tạo và tính chất của đất ở đây tốt hơn rất nhiều so với loại trước kia nàng dùng để trồng – lúc trước nàng phải tiêu phí ít nhất tháng thì chúng mới có thể nảy mầm, hiện tại chỉ là qua ngày chồi đã mọc lên mơn mởn, có thể thấy được sự sai biệt rất lớn giữa loại đất.
“Ân, tốt lắm.” Liễu Húc gật gật đầu.
Nàng đưa mắt nhìn về phía những người khác cũng đang bận rộn với công việc, trong lòng không khỏi bội phục năng lực của hắn, chỉ một buổi chiều mà đã huy động được một lượng người có tay nghề giỏi như vậy.
Nàng nhớ rõ lúc ấy có hỏi hắn là làm sao có thể làm được điều đó. Hắn ung dung đáp: Chỉ cần vung tiền ra, không lo sẽ thiếu người.
Đúng là đồng tiền có sức mạnh sai khiến được cả ma quỷ, nó luôn là một chân lý từ xưa tới giờ.
Liễu Húc vẫn ngồi trong đình trúc, thong thả nhấm nháp từng hớp trà, mắt vẫn không ngừng theo dõi thân ảnh nhỏ xinh liên tục bận rộn kia –
Hồi tưởng lại cách đây ngày, nàng đối với sự áp bức của hắn thì vô cùng hoảng sợ, hắn cứ tưởng rằng nàng là loại người chỉ biết vâng vâng dạ dạ đầy chán ngán, nào biết khi công việc giao tới tay, thì lập tức nàng trở nên khỏe khoắn, hăng hái, đem tất cả mọi việc sắp xếp chu toàn ngăn nắp, chẳng hạn như cấu tạo và tính chất của đất tốt hay xấu, thủy lượng phải canh thế nào, lựa chọn những hạt giống chất lượng nhất…
Mỗi thao tác đều nắm vững cẩn thận, không hề sai sót, so với những sư phó cùng nghề trồng trọt chỉ có hơn chứ không kém; hắn đối với trí tuệ và năng lực của nàng không thể không nhìn bằng cặp mắt khác xưa, đồng thời bắt đầu tò mò về xuất thân của nàng.
Kỳ thật những người nước ngoài khác lạ với người bản xứ thì không phải hắn chưa từng thấy qua, nhưng hơn phân nửa họ đều có thân phận thấp kém, trí tuệ thì không đáng nhắc tới, chỉ có thể bán mình làm nô tài hoặc trôi dạt vào chốn kĩ viện làm trò mua vui cho kẻ khác, hoàn toàn chỉ là những kẻ hạ nhân, dáng vẻ không giống như nàng…, hắn ngồi lặng im nhíu mày quan sát.
Nghe từng lời nói, nhìn từng cử chỉ bộ dạng, nàng căn bản không giống những cô nương xuất thân hèn hạ, trái lại…… có điểm giống như tiểu thư gia giáo của một gia đình trung lưu, không biết nàng tới từ quốc gia nào đây…… hắn ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn suy nghĩ.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu đã chếch đi một chút, nhưng nhiệt độ vẫn không ngừng tăng cao, mồ hôi đã tuôn như suối khắp người Nhuận Ngọc, cái miệng nhỏ nhắn liên tục thở hổn hển, hít thở lấy thêm khí, đôi khi quay lại nhìn vào đình trúc kia khiến nỗi bực tức trong lòng càng trở nên to lớn.
Nàng ở ngoài này chịu khổ làm trâu làm ngựa, thế mà nam nhân kia cư nhiên lại ngồi trong đình uống trà hóng mát, cũng không tới hỏi thăm nàng một chút. Thật là quá ích kỉ mà!
Nàng quyết định không tiếp tục khách khí nữa, xoay người cất bước tiến gần đến đình trúc kia, hắn liếc nhìn nàng chăm chăm, mắt quên không chớp, nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, giơ tay với lấy bình trà trên bàn rót ra chén rồi ung dung uống, hoàn toàn mặc kệ hành vi của mình hợp hay không hợp lễ giáo.
Liễu Húc kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ có ý nổi giận vì nàng dám ở trước mặt hắn có những cử chỉ láo xược, càn rỡ như thế – hắn là hoàng thân tôn quý, trừ bỏ phụ hoàng cùng các huynh đệ khác, mọi người gặp hắn nếu không phải cúi đầu thì là quỳ, chưa từng có người dám ngồi ngang hàng vai vế với hằn, nhìn thẳng đối diện vào mắt hắn.
Hắn định mở miệng trách mắng nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại không hề sinh khí, “Thế nào? Mệt mỏi lắm sao?”
“Nói thừa! Làm việc quần quật giữa trời nắng chói chang như thế thì có thể không mệt không? Nếu không tin thì ngươi cứ ra làm thử đi!” Nàng hoàn toàn coi uy quyền của hắn không ra gì, liều mạng lớn tiếng quát nạt hắn.
Hắn vẫn không hề cảm thấy tức giận, chính hắn cũng tự hỏi không biết vì sao, “Bổn vương biết là mệt chết đi a.” (Vivi: anh này chắc khoái bị ngược đãi =))
“Ngươi có biết cái khỉ khô gì đâu!” Khẩu khí vẫn rất lớn – dù sao hiện tại hắn thực sự đang cần nàng, tính tình nàng hơi quá quắt một chút chắc cũng chẳng có vấn đề gì.
“Trước kia bổn vương từng đánh giặc, cùng quân sĩ trải qua cảnh sống thiếu thốn phải tự trồng trọt nuôi sống, nỗi khổ đó bổn vương đặc biệt thấu hiểu, nhưng mà bổn vương nói cho ngươi biết, những việc hôm nay ngươi đã làm so với nó thì chẳng thấm tháp vào đâu.”
Nàng nghe vậy sửng sốt liền hỏi, “Ngươi cũng cần phải làm công việc này sao?” Ý nàng là chẳng phải hắn là quý tộc, sao phải làm những việc tay chân thế này.
Hắn điềm đạm trả lời, “Tại cái địa phương đó thì thân phận cao sang đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì.”
Chuyện này liền gợi lên lòng hiếu kì của nàng, “Ngươi nói ngươi từng đi đánh giặc, là do tự nguyện sao?” Theo lẽ thường, ra chiến trường đánh giặc đều là con cháu thường dân xuất thân bần cùng, đa số vương tôn công tử đều được miễn tránh.
Hắn ngần ngừ hồi lâu chưa trả lời ngay, sau đó thì thào một câu thật nhỏ, “Cứ xem là như vậy đi.”